Trong mùa hè giữa năm thứ
nhất và năm thứ hai đại học, tôi được mời vào làm phụ trách một trại hè cho học
sinh trung học thuộc một trường đại học ở Michigan .
Vì đã từng tham gia rất nhiều hoạt động của trại nên tôi nhận lời ngay lập tức.
Một giờ sau khi tôi bắt đầu ngày đầu tiên ở trại hè, giữa một đám ồn ào hỗn
loạn các anh phụ trách và học sinh, tôi nhận ra một cậu bé ở dưới bóng cây.
Cậu rất nhỏ bé và gậy guộc. Rõ ràng việc cậu đang mất tự nhiên và xấu hổ rụt rè
càng làm cho cậu trở nên yếu đuối, mỏng manh. Chỉ 50 bước gần đó, 200 trại viên
đang hăm hở rượt đuổi, chơi đùa, và gặp gỡ lẫn nhau như đã thân nhau từ lâu lắm
chứ không phải chỉ mới quen.
Nhưng cậu bé dưới bóng cây dường như đang ở một thế giới khác.
Vẻ cô đơn đến tột độ của cậu đã làm tôi khựng lại, nhưng nhớ lại lời những anh
chị phụ trách lớn tuổi hơn rằng phải chú ý đến các trại viên có vẻ tách biệt
ra, thế là tôi bước đến.