·
Kinh Thánh: Mathiơ:
25: 31-46
· Câu
Gốc: “Rồi
những kẻ này sẽ vào hình phạt đời đời, còn những người công bình sẽ vào sự sống
đời đời.” (Mathiơ
25: 46)
Kính thưa quý tôi tớ Chúa, quý ông bà anh chị em thân mến trong Chúa! Cuộc
đời của mỗi chúng ta thường được một mục đích nào đó thúc đẩy. Tuy nhiên cũng có người sống không có mục
đích nào cả. Đó là những kẻ buông trôi,
hoang phí, và cuối cùng đi vào sự hư mất.
Là những tôi con của Chúa, tôi tin rằng quý ông bà anh chị em đang có mặt
trong thánh đường chiều nay đều có một mục đích để sống. Nhưng mục đích cao cả hơn hết đó là sống sáng
danh Chúa, sống phục vụ tha nhân với tất cả tình yêu thương, sống thờ phượng
Chúa với tất cả tâm trí và tấm lòng.
Trong Hội Thánh ngày nay cái thật và cái giả vẫn còn đan xen với nhau,
tiên tri thật và tiên tri giả, giáo sư thật và giả, tín đồ thật và giả_ Đó là
hình ảnh chiên và dê mà phân đoạn Kinh Thánh này có đề cập đến.
I. Chiên
Và Dê
Chiên và
dê cũng giống một ví dụ khác như cỏ lùng và lúa mì. Đến ngày chung cuộc, cỏ lùng
sẽ bị nhổ và ném vào lửa còn lúa mì sẽ được cất vào kho. Đó là hình ảnh con cái
Chúa thật, trung tín cho đến chết sẽ được cất lên về với Chúa, còn những kẻ giả
hình, kẻ bội đạo, kẻ chống Chúa, sói đội lốt chiên sẽ bị quăng vào hồ lửa là nơi
có khóc lóc và nghiến răng.
II. Người Công Bình
Người
được xưng là công bình ở đây, là theo tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời trong cái
nhìn của Ngài; được ấn chứng bởi Đức Thánh Linh. Sự phán xét của Ngài không căn
cứ vào kiến thức, hay tiếng tăm, hay sự giàu có của chúng ta; nhưng căn cứ vào
tấm lòng và hành động của chúng ta đối với tha nhân. Chúa dạy chúng ta phải yêu thương giúp đỡ người
khác: cho kẻ đói ăn, kẻ khát uống, tiếp đón khách lạ, thăm viếng kẻ bị tù.
Chúng ta giúp đỡ trong tình thần yêu thương tự nhiên, chứ không phải là những
bài toán tính thiệt hơn. Trong câu chuyện
mà khúc Kinh Thánh này đề cập đến là sự giúp đỡ vô vụ lợi, xuất phát từ tấm
lòng Chúa ban, chứ không phải làm việc thiện để rêu rao cho người ta biết, để
báo chí, đài phát thanh hay tổ chức của con người tôn vinh cái tôi tự mãn của
mình!
Chúa
Jê-sus dạy cho chúng ta một chân lý tuyệt diệu ở đây, là sự giúp đỡ cho kẻ có
nhu cầu chính là giúp đỡ cho chính Ngài.
Có hai điều răn căn bản cho con dân Chúa đó là: “yêu Chúa và yêu kẻ lân
cận.”
III. Kẻ bị rủa sả
Có hai
người đã nhìn thấy sự thật của ví dụ này. Một người là Francis ở Assisi. Ông là người giàu có, dòng dõi danh giá, quyền
thế; nhưng ông không hạnh phúc. Ông vẫn cảm thấy cuộc sống vẫn còn thiếu một điều
gì đó. Ngày kia, khi ông đi ra và gặp một
người cùi lở loét, xấu xí. Có cái gì làm
cảm động ông, khiến ông tiến đến ôm chầm lấy con người đau khổ ấy. Và kìa, trong đôi tay của Francis, gương mặt
của người cùi đã biến thành gương mặt của Chúa Jê-sus.
Người
thứ hai là Martin ở Tours, ông là một chiến sĩ La Mã và là Cơ Đốc Nhân. Một ngày mùa Đông lạnh lẽo, khi ông đi vào một
thành phố, có người hành khất chận ông lại để xin bố thí. Martin không có tiền, nhưng ông thấy người
hành khất xanh xao và run rẩy vì lạnh.
Martin đã cho những gì ông có. Ông cởi chiếc áo nhà binh sờn rách và xé
một nửa cho người hành khất. Tối hôm đó,
ông nằm mơ thấy thiên đàng có các thiên sứ đang vây quanh Chúa Jê-sus và Ngài
đang mặc nửa chiếc áo lạnh nhà bình của ông.
Một thiên sứ nói với ông rằng: “Tại sao Ngài mặc chiếc áo sờn rách đó?
Ai đã cho Ngài chiếc áo đó?” Chúa Jê-sus trả lời: “Martin, tôi tớ của ta đã cho
ta.”
Khi chúng ta biết thương người mà không
tính toán, biết giúp người những điều đơn giản nhất, chúng ta sẽ biết được niềm
vui của kẻ đã giúp đỡ chính Chúa Jê-sus..
Mục sư Lê Văn Thể