Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 31


CHƯƠNG 18

Tuần lại tuần, trôi qua dưới thung lũng cũng như trên miền núi. Tuyết đã bắt đầu tan chảy và những dòng suối nhỏ đầy ứ nước đã trở thành những dòng thác lũ. Ở các cánh đồng dọc theo bờ sông, hoa cỏ đã bắt đầu mọc lên. Bò và dê bị giam hãm trong chuồng đã bắt đầu giậm chân đòi được thả ra ngoài. Từng trận gió nam thổi ngược thung lũng và trong rừng thông, nhựa sáp dâng lên tiết ra mùi thơm ngọt dịu. Mùa Xuân đã trở về trên miền núi.
Nội bận rộn lo việc cọ rửa và don dẹp nhà cửa trong dịp Xuân về. Ông Bình thì bận rộn vì đàn bò mới đẻ. Như vậy cũng là một điều hay, vì khi bận việc, họ không thấy nhớ con cháu cho lắm, dẫu rằng mỗi con bê non nớt mũi đỏ hồng lại nhắc ông Bình nhớ đến bé Danh. Nội thì mỗi ngày một thêm già, mắt mỗi ngày một thêm kém. Nhiều lúc đang cọ rửa đồ đạc, Nội bỗng ngồi sụp xuống, rồi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Nội thường tưởng tượng như nghe thấy tiếng khập khiễng chân giầy chân nạng của một đứa bé đang ca hát. Nhưng lúc Nội tỉnh dậy thì chỉ thấy cảnh vắng lặng trong nhà, và những lúc ấy, Nội thường tự hỏi không biết bao lâu nữa An và bé Danh mới trở về nhà.


Duyên cũng nhớ An và bé Danh nữa. Nó ở cao tít trên núi, xa cách mọi đứa trẻ khác và mỗi khi một mình đi trở về nhà, nó thường ao ước có An đi bên cạnh… Nhưng ở trường nó không còn bị cô độc, khổ sở nữa. Do lần nó mạo hiểm vượt qua đèo, nó đã chứng tỏ lòng hối hận của nó nên nó đã được các học sinh trong trường chấp thuận cho gia nhập trở lại hàng ngũ của chúng.

Chính Duyên cũng đã đổi khác. Kể từ cái đêm nó mời Cứu Chúa ngự vào lòng, nó đã biết rằng tất phải có sự thay đổi. Tính dễ cáu kỉnh, tính lười biếng và lòng bất mãn không thể nào tồn tại được trong một tấm lòng biết mở ra để đón nhận tình yêu thương của Chúa Giê-xu. Dần dần, Duyên nhận ra rằng chừng nào nó còn cầu nguyện và đọc Kinh Thánh mỗi ngày để giữ cho nó gần bên Chúa thì tình yêu thương vẫn mạnh hơn là tính dễ cáu kỉnh và tính lười biếng và nay nó có thể giữ được bình tĩnh khi bị trêu chọc và nó không còn nề hà khi phải làm những công việc không vừa ý.
Khi không có buổi học, nó thường chạy sang nhà Nội để giúp Nội lau rửa nhà cửa, đồ đạc. Một già một trẻ trở thành thân thiết- quả thật, không có nó, mình Nội không biết xoay sở làm sao; nó giúp Nội chẻ củi, đi mua sắm và đem thư từ làng về. Đây là công việc nó thích hơn hết, vì những lá thư này thường do An viết về và Nội vẫn bảo nó đọc lớn tiếng lên cho Nội nghe. Thỉnh thoảng cũng có một bức vẽ của bé Danh nữa. Nội cất bức vẽ cẩn thận ở phía trong bìa trước quyển Kinh Thánh và thường hay bày ra những mặt bàn để ngắm nghía. Vào cuối tháng hai, Nội đã có một tập tranh mang tựa đề: “Danh trên giường”, “Danh không ở trên giường”, “Danh đuổi theo đàn dê”, “Danh uống thuốc”, “Danh và cô điều dưỡng”, “Danh và chị An”, “Danh và con mèo Bạch tuyết”. Nội thấy bức vẽ nào cũng đẹp cả, tuy trong bức cuối cùng, Nội và Duyên phải hơi chút khó khăn mới nhận ra được ai là “Danh” và ai là “Mèo Bạch tuyết”.
Lúc này đời Duyên gặp phải một nỗi buồn khác nữa. Ông già trên núi thân thiết với nó nay phải rời bỏ núi để về ở bên hồ với con trai ông là bác sĩ Văn. Việc này đã được thu xếp ngay buổi trưa hôm ấy khi hai cha con lần đầu nhận ra nhau.
Ông già ra đi vào đầu tháng ba. Cái ngày trước khi ông khởi hành, Duyên băng rừng tìm lên nhà ông để giúp ông sửa soạn hành lý. Ông đã đem gởi con dê, con mèo và đàn gà mái, ông cũng đã đem bán gần hết những hình tượng nhỏ ông đã đẽo khắc. Nhưng ông không bán căn nhà, ông chỉ đóng cửa để đấy chờ đợi khi ông quay về.
Ông nói với Duyên: “Ta sẽ trở về luôn luôn. Ta không thể nào rời bỏ miền núi lâu được. Ta sẽ chỉ xuống dưới ấy ít lâu, rồi khi ta nghe thấy tiếng gọi của núi rừng, ta sẽ quay trở về để nghỉ ngơi ít ngày”.
Ông đăm chiêu nhìn ra ngoài thung lũng bao la, rồi lại liếc nhìn những ngăn kệ trống trong lều.
“Ta sẽ mang đi mấy món đồ gỗ khắc cho các cháu ta”, ông nói. “Có lẽ chúng vui thích lắm. Nhưng có một món ta giữ lại cho cháu, Duyên ạ. Ta tình cờ bắt gặp món đồ gỗ khắc tối hôm nọ. Đây là một món mà ta nghĩ ta không thể lìa xa được, nhưng ta muốn dành lại cho cháu nên cháu giữ gìn nó cẩn thận”.
Duyên háo hức ngẩng lên nhìn và đáp: “Cháu cũng muốn có một cái lắm. Vì nó sẽ nhắc cháu nhớ đến ông. Ngoài ra, cháu cũng muốn dùng nó làm mẫu để bắt chước”.

Ông già đi về phía tủ lấy ra món quà tặng mà ông đã để dành cho Duyên. Ông trao cho nó món quà và chăm chú ngó nó trong lúc Duyên vân vê ngắm nghía món quà.
Thoạt nhìn món quà nom có vẻ tầm thường. Đó là một cây thập tự làm bằng hai mảnh gỗ thô sơ, nhưng cái sà ngang được cột vào cái cột dọc bằng những sợi dây thừng chạm trổ có từng khắc rất công phu, khéo léo. Duyên mân mê tác phẩm thủ công tuyệt hảo ấy một cách tôn kính, đoạn nó ngẩng lên nhìn ông già: “Đẹp quá! Cháu không hiểu làm thế nào chạm khắc được những sợi dây thừng ấy mà không làm sức mẻ gỗ”. Rồi nó ngượng nghịu nói tiếp: “Có phải đây là cây thập tự mà Chúa Giê-xu bị đóng đinh lên không?”
Ông già gật đầu đáp: “Phải! Ta chạm khắc cây thập tự đó vào cái đêm chủ ta qua đời, cái đêm người nói với ta về tình yêu thương và bác ái của Thượng đế, cái đêm ta tin là ta có thể được tha thứ. Có một lần hai ông cháu ta nói chuyện về tình yêu thương, thập tự giá chính là cái chỗ chúng ta thấy tình yêu thương được thể hiện trọn vẹn”.
Duyên lại ngẩng nhìn lên rất nhanh.
“Tình yêu thương trọn vẹn!”, nó lập lại. “Đó chính là điều đã nói đến trong câu gốc của Nội. Đó chính là điều cháu và An đã nói chuyện với nhau vào cái đêm trước khi An đi xuống thành phố bên hồ”.
“Phải”, ông già gật đầu đáp. “Rồi đây cháu sẽ còn được nghe nói đến nhiều. Tình yêu thương trọn vẹn có nghĩa là tình yêu thương cứ tiếp tục hành động mãi cho đến khi không còn gì để hành động nữa và cứ tiếp tục hành động chịu đựng cho đến khi không còn chịu đựng được nữa. Chính vì thế  mà khi Chúa Giê-xu Christ bi treo trên thập tự giá, Ngài nói: “Mọi sự đã hoàn tất!”. Không một tội lỗi nào còn lại mà không thể được tha thứ, không một tội nhân nào còn lại mà không thể được cứu chuộc, bởi vì Ngài đã chết. Ngài đã yêu thương một cách trọn vẹn”.

Còn Tiếp