Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 28



Ông Văn đặt bé Danh xuống, ông nói: “Giờ phiền mọi người cho, tôi mượn cái xe trượt tuyết, tôi sẽ dẫn cậu Duyên về nhà. Xin chào tạm biệt cả nhà. Sáng mai đúng tám giờ rưỡi hai cháu sẽ gặp tôi ở sân ga. Các cháu nhớ mang đủ đồ dùng cần thiết để ở trên tôi chừng vài ba tháng. Cháu An sẽ giúp nhà tôi buổi sáng còn buổi tối sẽ đi học. Vậy buổi chiều cháu tha hồ ở chơi với em cháu”.
Ông Bình thờ thẩn bắt tay bác sĩ Văn và giơ tay lau trán mình. Mọi việc diễn tiến mau quá đến nỗi ông tưởng như mình đang mê ngủ. Ông chỉ biết rõ có một điều là bắt đầu từ sáng mai ông sẽ phải sống xa hai đứa con thân yêu là An và bé Danh trong suốt hai ba tháng trời. Ngoài ra ông không còn nhớ được gì hết. Ông lảo đảo đi về phía chuồng bò để lo vắt sữa bò và để cố nhớ lại mọi việc trong bầu không khí quen thuộc êm ả của chuồng bò.

Nội đưa tiễn bác sĩ ra tận cửa. Nắm chặt tay ông Văn trong tay mình, Nội thình lình nói: “Ông là một người thật tốt. Thượng Đế sẽ ban thưởng cho ông”.
Ông Văn ngắm bà cụ già dũng cảm đang đứng trước mặt ông. Mắt ông tự nhiên ướt đi. Ông nhìn thấy bà cụ cùng hai đứa cháu mạnh khỏe vui sướng đứng ở phía sau và căn nhà sạch sẽ, êm ả mà bà cụ là vị thần canh giữ. Ông thoáng nhận thấy trên đôi bàn tay nhăn nheo của bà cụ ánh lên tình yêu thương và lòng dũng cảm, và chính hai thứ này đã làm mạnh hai bàn tay kia và làm sáng cặp mắt mờ nọ khiến bà cụ có đủ sức để làm tròn một công việc nặng nhọc, vượt quá khả năng thiên nhiên của bà; ông cũng còn nhận thấy nơi bà cụ cái nhìn yêu thương chân thật không chút vị kỷ đã khiến bà vui lòng để hai cháu ra đi, vì ra đi là tốt cho chúng và ông biết rằng ông đang đứng trước một trong những người Thánh của Thượng Đế.

“Cả cụ nữa”, ông đáp, “cũng là một người nhân từ, không chút vị kỷ và chắc chắn Thượng Đế cũng sẽ ban thưởng cho cụ”.
Bác sĩ Văn mượn chiếc xe trượt tuyết đưa Duyên về tận nhà và giao tận tay má nó. Bà Mầu làm bộ hết sức giận dữ đối với con.
“Mày thật hư đốn quá”, bà quát, “bỏ ra đi như vậy mà không nói cho ai biết để làm cả nhà phải một phen sợ hết hồn, sao mày có thể làm được một chuyện tồi tệ như vậy? Mày thật đáng đánh đòn…” nhưng bà không đánh nó mà chỉ giằng nó khỏi tay ông Văn, rồi dìu nó lên thang lầu, đặt nó nằm cẩn thận trên giường. Đoạn bà trở xuống, ngồi vào bàn, trùm vạt áo lên mặt, nức nở khóc.

Ông Văn an ủi bà: “Bà có một đứa con trai thật là can đảm”.
“Nó hư lắm, thưa ông”, bà đáp. Rồi phần hãnh diện vì con, phần vui mừng vì thấy nó trở về nhà an toàn, bà càng khóc dữ hơn trước.
Suốt buổi sáng bà Mầu và Mai đã hì hụi làm một mẻ lớn bánh bông lan cho Duyên, là thứ bánh mà nó ưa thích hơn hết. Trong nhà lúc ấy còn thơm sực mùi bánh. Hai mẹ con mời ông Văn cùng ngồi xuống ăn nhưng ông từ chối vì ông có một việc quan trọng phải làm mà thì giờ thì lại ít ỏi.
Ông đi thẳng vào chuyện: “Tôi thấy hình như cậu Duyên có quen biết một ông già nào đó ở đâu đây bà và cô có thể nói cho tôi biết chỗ ở của ông ta không?”
“Một ông già?” Mai lập lại. “Ô, phải, chắc là ông cụ già ở trên núi đã dạy thằng Duyên tạc khắc gỗ ấy. Một già, một trẻ mà ở được với nhau cả tiếng đồng hồ, thật là kỳ! Mà cũng chẳng hiểu thằng Duyên tìm được những gì thích thú ở ông già ấy? Điều đó chỉ có Trời biết! Nhưng hầu hết mọi người ở đây bảo là ông ta điên khùng”.
“Cháu có thể chỉ đường cho ta đến nhà ông già đó không?”, ông Văn hỏi.
Mai ngạc nhiên đáp: “Dạ, được chứ! Nhà ông ta ở ngay trên núi kia, đi xuyên qua rừng là tới nhưng cháu khuyên ông chớ lên trên ấy. Tuyết rơi nhiều như thế, đường đi chắc sẽ tồi tệ lắm!”
“Ta có việc cần phải gặp ông già ấy”, bác sĩ Văn vắn tắt đáp. “Phiền cháu ra ngoài cửa chỉ cho ta rõ lối đi. Lúc trở xuống, ta sẽ tới đây để từ biệt cậu Duyên”.
Trên đường lên núi buổi xế chiều hôm ấy, ông Văn tưởng chừng như chưa bao giờ ông nhìn thấy cảnh rừng đẹp như vậy. Tuyết đè nặng trĩu các cành cây và lá thông bị vướng những mảnh băng nhỏ lấp lánh như hình sao. Ông Văn tự hỏi không hiểu ông già kia là người thế nào mà sống một mình trơ trọi giữa cảnh rừng tuyết hoang vu lặng lẽ này? Ông tự nhiên đâm ra nóng lòng muốn gặp ông già để tìm hiểu bí ẩn trong đời ông”.
Khi ra khỏi rừng, ông Văn nhìn thấy tận đàng xa căn nhà dựng lưng chừng sườn núi, vách tường bị tuyết đọng thành đống cao nhất. Ông già đã đào một lối đi nhỏ ra tận rừng cây như thể ông đang chờ đón có khách viếng thăm, ông Văn nghĩ thầm như vậy khi men theo lối ấy đi vào nhà.
Ông khẽ gõ lên cánh cửa rồi chẳng đợi ai trả lời cứ thế bước vào. Ông già ngồi khom lưng bên lò lửa đang gọt đẽo gỗ, miệng ngậm một cái ống điếu lớn. Con dê và con Mèo ngồi chầu ở hai bên cạnh ông. Ông Văn lặng lẽ đến ngồi ở cái ghế phía bên kia lò lửa.
Vẫn không ngẩng nhìn lên, ông già cất tiếng hỏi: “Thế nào cháu Duyên? Đi tới nơi được an lành chứ?”

“Tôi đây chứ không phải cậu Duyên”, ông Văn dịu dàng đáp. Giật mình, ông ngẩng phắt đầu đầu lên. Hai người trừng trừng nhìn nhau như thể người nọ tưởng người kia là ma, hay nói cho đúng hơn là hồn người chết hiện về.
Sau cùng ông Văn nói: “Tôi tới đây để trao trả lại cụ số tiền này. Tôi có thể giúp cậu bé què không cần đòi hỏi tiền nông gì, nếu cái chân của cậu xem chừng có thể chữa được”.
“Thế là thằng nhỏ đã thất hứa với ta rồi”, ông già lẩm bẩm, đoạn dựa cầm lên cây gậy chống, mắt ngó trừng trừng, ngó mãi…
“Nó không thất hứa đâu”, ông Văn đáp. “Nó không nói gì hết mà chỉ bảo tôi rằng số tiền ấy là do một ông già đưa cho nó và dặn nó là để trả một món nợ. Nhưng tôi không bao giờ nhận những số tiền lớn con cái nông dân mà không biết chắc tiền ấy ở đâu ra. Muốn tìm chỗ ở của cụ thật chẳng khó khăn gì, tôi chỉ cần dò hỏi những người khác là biết được ngay”.
Yên lặng kéo dài một lúc lâu. Sau cùng, ông già nói: “Ông đến đây chỉ để nói chuyện ấy thôi ư?”, giọng ông già bỗng nhiên nghe mệt mỏi, chán nản và thất vọng một cách lạ thường.
Ông Văn vội vàng đứng ngay dậy, rồi quỳ xuống trước mặt ông già. “Thôi chúng ta còn giả bộ với nhau làm chi nữa?”, ông nói: “Con đến xin ba tha tội cho con. Con tới đây là để mời ba về ở với vợ chồng con và các cháu. Chúng con lúc nào cũng nhớ ba và muốn ba về ở nhà với chúng con”.
Còn Tiếp