Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 19


CHƯƠNG 12
Lòng phơi phới, Duyên nhẹ nhàng bước lên đồi. An đi bên cạnh nó. Trước kia chưa bao giờ hai đứa cùng đi chung với nhau ở trường về, nhưng nay thì tình thế đổi khác.
Đối với Duyên, đấy là một buổi sáng hạnh phúc trong đời. Thầy giáo, không giải thích lý do, bỗng nhiên nói cho cả lớp hay rằng trong ngày nghỉ ông đã được coi một tác phẩm điêu khắc gỗ đẹp đến nỗi nay ông quyết định trao giải thưởng nữa. Rồi trước sự ngạc nhiên của hết thảy học sinh, thầy gọi Duyên lên nhận giải thưởng. An cũng mừng quá suýt xỉu đi khi thầy giáo kể lại đầu đuôi câu chuyện. Sau đấy các học sinh xúm lại để ngắm những vật bằng gỗ do Duyên tạc khắc và người lớn tiếng tán thưởng nhiều hơn ai hết lại chính là Thạch. Thạch vui vẻ nói cho chúng bạn biết nó thật may mắn vì các con vật ấy đã đưa dự thi quá trễ, nếu không, nó chẳng thể nào đoạt giải được. Mọi người đều đồng ý. Sau đấy nó đồi coi cuốn sách giải thưởng của Duyên, và đám học trò gái la lớn: “Ủa, sao giống hệt cuốn sách của con An”. An đã lo thằng Duyên sẽ nói: “Chính cuốn sách của An đó”. Nhưng Duyên chỉ lửng lơ đáp: “Thật vậy ư?” và đợi khi không ai ngó, nó khẽ nháy mắt với An.

Khi hai đứa đi khuất khỏi đám đông các trò khác, Duyên trao cuốn sách cho An, miệng nói:
“Được một giải thưởng cũng thú thật, nhưng tôi không muốn giữ cuốn sách này. Thật vậy, An ạ! Đây là cuốn sách của An, tôi không muốn đoạt nó của An”.
An lắc đầu:
“Không, Duyên cứ giữ lấy. Thầy giáo đã bảo vậy mà, bây giờ là sách của Duyên rồi”.
“Thôi thế này vậy”, Duyên tắc lưỡi nói. “Cuốn sách này thuộc về cả hai chúng ta, vậy theo tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau xài chung. Chẳng hạn tôi giữ sách tháng này, An giữ nó tháng sau, và tháng sau nữa lại đến lượt tôi”.

Mắt An sáng hẳn lên. Nó quí cuốn sách vô cùng.
“Cũng được”, An đáp. “Anh muốn vậy thì tôi cũng làm theo ý anh. Mỗi đầu tháng chúng ta lại đổi sách cho nhau”.
Từ đấy thành một cái lệ. Cứ năm giờ chiều mỗi ngày mồng một đầu tháng người chủ cuốn sách lại trịnh trong mang sách tới tận nhà người kia đem để trên bàn. Cứ thế trong suốt cả năm và đây là một ước lệ tốt, vì cứ mỗi lần trao đổi sách chúng lại thầm nhớ lại rằng hạnh phúc thật sự là do ở sự tha thứ, chia xẻ và giúp đỡ lẫn nhau.
“Chúng ta hãy ngồi xuống đống củi này để coi sách một chút”, Duyên đề nghị. Hai đứa gạt cho tuyết rơi xuống rồi ngồi lên đống củi mở sách ra coi, vì Duyên chưa được coi sách này lần nào. Nó rất thích núi non và thường đọc các sách dạy làm hướng đạo trên núi. Giờ nó chỉ vẽ các đường khác nhau để leo núi.
Nó dùng ngón tay vạch ra một con đường và say sưa nói: “Đây là lối tốt nhất để lên ngọn  Mát-tơ. Tôi sẽ trèo theo lối này trước nhất”. An ngồi đu đưa chân bên cạnh; nó cũng thầm ước chi mình được sanh làm con trai để có thể leo núi.
Hai đứa ngồi đó một lúc lâu trong ánh nắng ấm buổi giữa trưa. Sau những đỉnh núi tuyết phủ là cả một khoảng trời xanh biếc. Chúng mải ngắm các hình ảnh trong sách đến nỗi quên cả thì giờ về nhà ăn cơm. Có tiếng trách của một đứa trẻ nít nổi lên sát cạnh chúng:
“Chị An nè, Nội bảo em đến tìm chị về ăn cơm. Cơm đã dọn từ lâu rồi và em đã ăn xong phần em rồi”.
Bé Danh nom có vẻ mệt nhọc. Nó tựa mình vào cặp nạng, mặt đỏ như gấc. An vội nhảy xuống khỏi đống củi, miệng la:
“Danh, em không được xuống tít tận dưới núi này. Rồi làm sao em về nhà được. Thôi chúng ta về ngay đi”.
Ba đứa thong thả leo ngược lên. Bé danh mệt quá. Nó chưa bao giờ một mình chống nạng đi xa như vậy, nhưng vì nó cứ nghĩ rằng tới góc đường đây nó sẽ gặp chị nó nên nó tiếp tục khập khiễng đi mãi. Sau cùng, Duyên phải bế nó lên còn An thì xách cặp nạng.
Duyên bế bé Danh đi thẳng tới tận cửa nhà. Không ai nói một lời. Giữa Duyên và An hình như có một tấm màn đen tối đã buông rủ xuống vì cả hai đứa đều nghĩ tới cái chân què của bé Danh. Dù chúng đã hòa với nhau rồi nhưng bé Danh vẫn bị què và không có gì có thể đền trả lại được cặp chân cho nó.
“Chân em đau quá”, Danh nũng nịu nói khi An bế nó lên bậc thềm. “Chị đưa em đi ngủ đi”.
An đặt em xuống giường và đem cả mấy con mèo lại cho nó chơi. Đoạn nó ngồi vào bàn ăn bữa cơm đã nguội. Ông Bình đã trở đi làm việc còn Nội cũng đi xuống bếp sau khi đã mắng nó về tội về trễ. Ăn xong, An xuống bếp tìm Nội. Nội đang đứng cạnh bàn đánh sữa để lấy kem và An tiến lại giúp Nội.
“Có chuyện gì thế?” Nội thình lình hỏi nó. “Coi bộ cháu không được vui”.
An lặng thinh một lúc lâu rồi mới nói: “Nội à”.
“Gì vậy cháu?”
“Nội bảo nếu mời Đấng Christ ngự vào trong lòng, Ngài sẽ làm cho cháu quí mến thằng Duyên và sẽ xua đuổi khỏi cháu cái ý nghĩ cháu không thích nó. Tuần lễ vừa qua thì không sao cả. Nhưng nay khi nhìn bé Danh và cái chân què của nó và khi nhớ lại trước kia nó khỏe mạnh bao nhiêu, những ý nghĩ thù ghét thằng Duyên lại trở lại như cũ”.
“Phải, ta cũng đã đoán như vậy”, Nội đáp. “Trong đời cháu, ngày nào những ý nghĩ xấu xa, vị kỷ, giận hờn cũng sẽ gõ cửa và tìm cách trở vào lại. Cháu đừng có tự mình tìm cách đẩy lui chúng ra; cháu hãy nhờ cậy Đấng Christ dùng tình thương vĩ đại của Ngài để đối xử với chúng. Cháu hãy cố nghĩ tới tình thương của Đấng Christ. Ngày nào cháu cũng đọc Kinh Thánh về tình yêu thương của Ngài. Nếu cháu giữ cho lòng cháu lúc nào cũng tràn đầy tình yêu thương thì sẽ không còn chỗ cho những ý nghĩ bậy bạ, xấu xa ấy đâu”.
Còn Tiếp