Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 10



 “Phải, ta cũng nghĩ vậy, cái áo này đẹp nhất thật”, vị chủ khảo nói. Ông vừa dứt lời, bé Danh đã quay mình trên đôi nạng nhìn về phía chị nó. Lúc ấy An đang đỏ bừng mặt, mắc cỡ vì những lời nói lanh chanh của em trai mình.
“Chị đoạt giải rồi, chị An ơi!” bé Danh kêu lớn làm cho tất cả mọi người phải bật cười, rồi cùng nhau vỗ tay mừng. Thế là người đoạt giải về phe nữ đã được tuyên bố trong một hoàn cảnh thất bất thường và bất ngờ.
Về phía con trai thì người đoạt giải là thằng Thạch. Trước khi treo giải, vị chủ khảo có đọc một bài diễn văn khá dài, nhưng chẳng đứa bé nào để ý nghe. Kế đấy là tiệc trà với đủ các thứ bánh kẹo ngon mà trẻ con hằng ưa thích. Sau tiệc trà, Thạch được các bạn xúm xít đưa về nhà. Chúng chơi nhảy cừu ở công viện, và Thạch được các bạn mua kẹo súc-cù-là mời ăn để thưởng công cho nó. Về nhà, nó còn được má no dọn cho ăn những món đặc biệt nên cả đêm hôm ấy bụng nó ọch ạch.

Thằng Duyên xuống dưới làng để lấy bánh mì. Lúc nó đi trở về qua trường học, nó thấy sân trường vắng tanh; tất cả học sinh đều đã về nhà. Nó một mình lủi thủi leo lên đồi, hai vai sụm lại, mắt nhìn dán xuống đất.
Không phải sức mạnh của cái giỏ bánh mì nó đeo trên lưng làm cho người nó còng lại như một ông già mà chính nỗi sầu thảm nó mang trong lòng. Tại sao có ngày thấy dễ can đảm, phần khởi lạ thế, mà có ngày nó chỉ thấy giận hờn, ghen ghét nặng trĩu trong lòng? Hôm qua, lúc ở nhà ông già trên núi về, nó đã nghĩ nó sẽ không bận tâm đến việc thằng Thạch trúng giải, nhưng hôm nay sao nó thấy căm tức thằng Thạch quá. Ông già nói về nỗ lực để trở thành người hiền tốt như Thượng Đế đã muốn ta trở thành. Nhưng nó thấy hình như không thay đổi được con người nó, dầu nó cố gắng đến đâu.

Tuy nhiên ông già đã đổi khác, và thằng Duyên băn khoăn tự hỏi không hiểu bằng cách nào. Ông già đã nói về Thượng Đế, có lẽ Thượng Đế có thể làm cho người xấu trở thành tốt nếu người ta kêu cầu đến Ngài. Thằng Duyên tự nghĩ nó không hiểu biết nhiều về Thượng Đế, nhưng dù sao chắc Thượng Đế cũng giận nó lắm vì nó đã ác độc với thằng Danh.
Nhưng có thực Thượng Đế yêu thương nó nhiều lắm không? Chắc không khi nào Ngài lại vội vàng tha thứ cho một tội ác như việc nó đã làm? Và dù cho Thượng Đế có tha thứ cho nó, người khác cũng chẳng ai tha thứ cho nó đâu? Nó lại cảm thấy buồn khổ vô cùng, và không nhịn được, nó tức giận, đá vào những hòn đá trên lối đi.
Lúc ấy nó đã đi tới chỗ đường rẽ, một đường dẫn tới chỗ nhà An ở cách đây không xa, và đường kia dẫn về nhà nó. Tai nó thoáng nghe thấy tiếng trẻ con đang ca hát khiến nó quay đầy lại.
Bé Danh và con Mướp đang lúi húi trong đống cỏ mới hái, giống như đôi chim đang nằm gọn trong tổ. Đầu bé Danh cúi xuống như đang mãi nhìn ngắm vật gì trong lúc miệng vui vẻ khe khẻ ca. Đôi nạng của nó để nằm trên mặt đất bên cạnh nó.
Được thúc gịuc vì thấy mình cô quạnh quá, thằng Duyên tiến lên một bước và đứng nhìn. Đột nhiên, mặt nó tươi lên, hai má ửng đỏ, miêng khẻ hít hà. Một niềm khoái cảm dâng lên trong lòng nó, vì nó nhìn thấy bên trong đống cỏ mà thằng Danh làm như một cái ổ có hình những con vật bằng gỗ nó đã cố công tạc khắc cho thằng Danh.
“Như vậy là nó có đưa cho em nó”, thằng Duyên nghĩ thầm, lòng hân hoan rộn rực. “Và thằng Danh cũng thích chúng nữa!” Nghĩ đến đấy nó liền cất tiếng hỏi: “Bé Danh đang chơi cái gì thế?”
Bé Danh giật nẩy mình, ngẩng nhìn lên. Khi nhận ra thằng Duyên là đứa trẻ định giết con Mướp của nó, phản ứng đầu tiên của nó là ôm chặt lấy con Mướp như để che chở, miệng thì nói: “Cút đi, đồ ác độc!”
Nhưng vừa nói xong, nó nhận ngay thấy vẻ buồn rầu hiện trên nét mặt thằng Duyên. Dầu bé Danh chỉ mới năm tuổi nhưng nhìn thấy người khác buồn rầu, đau khổ là điều trái tim hồn nhiên thơ ngây của nó không thể nào chịu đựng được nổi. Vì thế, tuy vẫn ôm chặt con Mướp lúc ấy đang cố vùng vẫy thoát ra, nó ngập ngừng  nói sau giây phút im lặng:

“Em đang chơi với những con vật Nô-ê bà tiên cho em, nhưng chị An dặn em không được nói chuyện với anh”.
Thằng Duyên dịu dàng và ngọt ngào đáp: “Nhưng anh có làm gì em đâu! Anh rất buồn vì chuyện cái chân của em, vì thế anh mới làm những con vật ấy cho em đó”.

“Đâu có phải anh làm”, bé Danh hớn hở tiếp, “em tìm thấy ở sau đống củi kia mà- các bà Tiên đã để chúng ở đấy đó”.
Duyên vừa định trả lời thì có tiếng An nói vọng ra từ cửa nhà, giọng tức tối giận dữ.
“Danh”, An quát, “vô nhà ngay, cơm đã dọn rồi đấy”.
Thằng Duyên buồn rầu quay đi. “Thế ra không phải nó nói cho em nó biết”, nó chua chát nghĩ thầm. Tuy nhiên, được thằng Danh yêu thích những con vật nó làm cũng khiến nó vui vui trong lòng. Một ngày kia may ra nó sẽ có cơ hội để giải thích, và lúc ấy có lẽ thằng Danh với nó sẽ thân mật như cũ. Nó leo theo con đường đồi nằm giữa đồng cỏ, lòng cảm thấy phần nào được an ủi.
 Bé Danh khập khểnh bước vào bếp, leo lên ghế ngồi, lắc lắc cái bụng đói rỗng tuếch còn mũi thì hít hà mùi thơm của món súp khoai do Nội nó nấu.
“Chị An nè”, Danh nói, “thằng Duyên nó bảo là nó làm những con vật Nô-ê cho em đấy, nhưng đâu có phải, phải không chị? Chính các bà Tiên đã để chúng sau đống củi, phải không chị? Thằng Duyên chỉ nói láo, phải không chị?”
“Chị đã bảo em không được nói chuyện với thằng Duyên cơ mà”, An nói, giọng hơi xẵng. “Rồi nó sẽ hại em nữa cho mà xem. Thằng ấy gớm khiếp lắm”.
“Nhưng em chỉ nói với nó có một tí ti thôi mà”, bé Danh đáp, “nhưng nè chị, đâu phải nó làm những con vật ấy, phải không chị? Chị hãy nói cho em biết đi”.
An ngập ngừng, nó vốn là đứa trẻ chân thật, nó không muốn nói dối. Nhưng nếu thằng Danh biết được sự thật, Danh sẽ biết ơn thằng Duyên và sẽ tha thứ cho thằng Duyên ngay. Nó sẽ tìm đến cám ơn thằng Duyên và lúc ấy hai đứa lại sẽ thân mật với nhau. An biết tính em nó lắm. Ngay đến bây giờ cũng khó làm cho thằng Danh thù hận thằng Duyên chứ đừng nói đến khi nó biết rõ sự thật về những con vật kia nữa.
“Mày đã biết rõ là mày tìm thấy chúng sau đống củi”, An đáp, mắt nhìn đi chỗ khác, “như vậy, sao còn có chuyện thằng Duyên làm ra chúng được nữa? Mày thật ngớ ngẩn quá!”

“Nó bảo nó làm ra những con thú ấy”, bé Danh nói, “nhưng em biết không phải nó làm. Chắc hẳn là những bà Tiên đấy chị ạ! Có phải thế không chị?”
“Tao không biết”, an gắt. “Hôm nay mày thật lắm chuyện quá! Ăn súp cho mau đi kẻo nguội hết cả rồi”.
Bé Danh ngoan ngoãi cúi đầu xuống ăn. Nhưng nội nó chăm chăm nhìn vào mặt An. Tuy tuổi già mắt kém, nhưng nội nó còn nhìn thấu sự đời hơn mắt nhiều người khác. Nội nó đã nghe hế những câu trao đổi giữa An và bé Danh và bà nghĩ ngợi về những con thú tìm thấy trong đống củi.
An biết rõ Nội đang chăm chú nhìn nó. Mặt đỏ bừng, nó đi lại phía bếp lò giả bộ nmúc thêm ít súp nữa. Nó chỉ múc có một ít thôi, vì thật ra bụng nó không thấy đói chi cả. Cái ngày mà nó trông chờ bao lâu nay đã thành ra hỏng mất. Nó đã đoạt được giải thưởng mà nó ao ước ngày đêm,  nhưng sao nó chẳng thấy vui thích gì cả. Trái lại, nó còn thấy bực bội, khổ sở nữa.
Nó lẳng lặng rửa chén dĩa rồi xếp dọn đâu vào đấy. Bé Danh đã thiu thiu ngủ. Nó khẽ hôn em nó rồi lẻn bước ra ngoài trong bóng hoàng hôn mờ nhạt. Nó vẫn thường thích sống một mình những buổi chiều tà mùa hạ- chỉ có nó và những dãy núi nằm im lìm bất động- để được tự do ngắm cảnh vật lúc chiều tà, tự do nghĩ ngợi hay chơi đàu, hay đi dạo đó đây.

Nhưng tối nay có gì đổi khác. Tiếng suối reo róc rách và tiếng dế tỉ tê ngoài đồng hình như  không còn là những tiếng thân mật quen thuộc nữa. Cả cánh đồng trùm trong bóng tối cũng có vẻ cô quạnh hải hùng. An không muốn vẩn vơ suy nghĩ, vì cứ động suy nghĩ là trong óc nó nẩy ra hình ảnh con ngựa bị giẫm gẫy từng mảnh trên đất và vẻ tươi sáng trên mặt thằng Danh lặn mất khi bị nó cau có gắt gỏng.
“Có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ còn thích có những giờ phút sống một mình nữa”, An buồn rầu nghĩ trong lúc quay đầu trở về nhà. “Ước gì ta có thể kể lại được với ai! Khi ấy có lẽ sẽ đỡ khổ sở hơn. Ước gì má còn sống; ước gì, ước gì, ước gì ta đừng có làm việc ấy!”
Còn Tiếp