Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 8


CHƯƠNG 5 (tt)

Thằng Duyên ngẩng lên nhìn chăm chú vào ông già. Tuy nó không nói ra, nhưng trong óc nó đang có một câu hỏi. Cái ông già kỳ dị hình như biết rõ về tình yêu thương này, tại sao lại giam mình trên cao tít nơi đây, cách biệt hẳn với đồng bào, đồng loại?
Ông già kỳ dị hình như đọc được những ý nghĩ đang ẩn trong đầu óc thằng Duyên. Có lẽ đó là nhờ cái chau mày, nhăn trán của nó và cái tia mắt nó đăm đăm nhìn ông.
“Chắc cháu đang băn khoăn tìm hiểu tại sao ta lại đi nói về tình yêu thương và phục vụ mọi người phải không?, ông già hỏi. “Cháu ngạc nhiên như vậy cũng không có gì là lạ. Đấy là một câu chuyện rất dài, cháu ạ!”

“Vâng”, Duyên gật đầu nhận lời ông già nói là đúng. “Cháu quả đang băn khoăn tự hỏi: không hiểu sao một người sống cô độc như ông nơi hẻo lánh này, không hề trò chuyện với ai ngoài cháu ra, lại có thể đi nói chuyện về tình yêu thương và phục vụ những người khác”.
Ông già ngồi lặng yên một lúc lâu, đôi mắt nhìn về phía những đỉnh núi xa tít đang nhuộm một màu vàng ối dưới ánh chiều tà; đoạn ông thong thả nói:

“Ta sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện của đời ta, nhưng nhớ nhé, đây là một điều bí mật. Ta chưa hề kể chuyện đời ta cho bất kỳ một ai hết; nhưng vì cháu tin ta nên ta tin lại cháu”.
Mặt thằng Duyên ửng đỏ. Những lời nói của ông già khiến lòng nó ấm áp hẳn lên. Nỗi thất vọng của nó vì không được giải thưởng hình như cũng dịu bớt đi, không còn là một vấn đề quan trọng nữa. Được có người tin nơi mình còn tốt hơn là được trúng giải nhiều.
“Ta sẽ kể cho con nghe từ đầu”, ông già thong thả nói. “Ta là con một, nên ta muốn gì trên đời này cha ta cũng vui lòng chiều theo ý ta. Có thể nói chưa có đứa trẻ nào trên đời này được nuôi chiều bằng ta.
Ta vốn là một đứa trẻ có tài khéo, mặc dầu ta có tánh ích kỷ chỉ biết có mình. Khi lớn lên, ta kiếm được một chỗ làm tốt trong Ngân Hàng. Ta chịu khó làm việc nên được thăng chức lên đến địa vị rất cao. Ta có yêu một thiếu nữ và cưới nàng làm vợ. Thượng Đế ban cho chúng ta hai đứa con trai kháu khỉnh và ta tưởng ta cũng xứng đáng được gọi là một người cha hiền, một người chồng tốt.
Tuy nhiên, ta giao du phải một lũ bạn xấu, chúng tâng bốc ta, mời ta đến nhà chúng chơi. Chúng ham mê cờ bạc và rượu chè. Ta đem lòng khâm phục chúng và học đòi lối sống của chúng. Mỗi ngày ta tiêu nhiều tiền hơn vào bài bạc và rượu chè.
Ta tưởng chẳng cần phải kể lại cho cháu biết nhiều về những năm tụy lạc ấy. Chỉ biết càng ngày vắng về nhà, và buổi tối khi về nhà ta thường say khướt. Hai đứa con ta đâm ra sợ và chán ghét và. Vợ ta khuyên can và cầu nguyện cho ta, nhưng ta vẫn chứng nào tật nấy không thể bỏ được. Con sâu rượu đã ăn vào xương tủy ta, và ta không biết có một quyền lực nào mạnh mẽ hơn ta có thể giải thoát cho ta được.
Tiền bạc của ta cứ mỗi ngày một cạn dần. Mọi người đã bắt đầu nói đến những thói hư tật xấu của ta. Ông chủ Ngân Hàng đã cảnh cáo ta hai lần, và đến lần thứ ba, khi ta bị bắt gặp đang say sưa làm náo loạn đường phố, ông liền đuổi ta. Hôm ấy ta mò về nhà tỉnh táo hơn mọi khi và kể cho vợ ta nghe tin ta bị mất việc. Nàng chỉ nói: “Vậy thì em phải đi kiếm việc làm thay mình. chúng ta không thể để con chúng ta chết đói được”.
Ta đã cố kiếm một việc làm khác, nhưng vô ích. Cả tỉnh đều biết rõ đời sống bê tha của ta, nên chẳng có chỗ nào chịu mướn ta cả. Ta đã cố xoay sở kiếm tiền trên chiếu bạc, nhưng chẳng bao giờ thần tài chịu tìm đến với ta. Còn chút út tiền để dành thế là cũng tiêu hết.
Vợ ta ngày ngày đi làm việc, đến lúc về nhà lại săn sóc cửa nhà, chăm nom con cái. Nhưng một mình nàng làm thế nào có thể kiếm đủ tiền để nuơi của một gia đình. Một bữa, nàng cho ta hay la gia đình mang nợ, không có tiền trả.
Ta cần tiền quá, cần tiền để trả nợ và để thêm rượu uống. Bấy lâu ta làm ở Ngân Hàng, giữ một vai quan trọng và được tin cẩn, tất phải giúp ta giải quyết được vấn đề. Ta biết rõ đường đi lối lại trong Ngân Hàng, vậy ta còn đợi gì mà không làm một mẻ lớn.
Kế hoạch của ta soạn thảo rất công phu nên đã thành công, nhưng vì ta mắc một sơ hở nên mới bị khám phá, bị bắt, bị đưa ra tòa. Số tiền ta trộm khá lớn, và vì ta không đền lại được xu nào, ta mới bị kết án tù dài hạn.

Vợ ta ngã bệnh trong hàng tháng trời. Bà đã làm việc quá sức, và hầu như chẳng ăn uống gì cả để có phần dành cho con cái. Bà đến thăm ta ở nhà tù cả thảy ba lần. Nom người bà gầy ốm xanh xao như một tàu lá úa. Sau đấy, con trai lớn của ta viết thư báo cho ta biết tin bà mệt nặng không thể đến thăm ta được. Mấy tuần lễ sau, một thầy cảnh sát dẫn ta về nhà để chào vĩnh biệt bà đang nằm hấp hối trên giường bệnh. Người ta bảo bà lao tâm quá mà chết. Nhưng ta nghĩ rằng bà chết vì cõi lòng tan nát, vì chính ta đã giết bà.
Ta ngồi bên cạnh bà trong suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ; tay ta nắm chặt lấy tay bà. Bà nói với ta về lòng yêu thương bác ái của Đức Chúa Trời, và về sự tha thứ mọi tội lỗi. Ta ở bên cạnh bà cho tới khi bà trút hơi thở cuối cùng, ta mới theo người cảnh sát trở lại nhà tù. 
Còn Tiếp