Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 17


CHƯƠNG 11

Tài băng bằng nước lạnh của Nội giỏi thật. Sáng hôm sau lúc An thức giấc dậy, chỗ đau ở mắt cá chân không còn sưng lên nữa. Giờ nó chỉ còn khó chịu lúc bước đi thôi. Đêm qua tuyết lại xuống nhiều. Những lớp tuyết chồng chất lên nhau thành từng đống cao khiến ông Bình phải đào một con đường để đi tới chuồng bò. Như vậy, ngày hôm nay không còn hy vọng đi ra ngoài chơi nữa.
Nhưng An, bé Danh, con Mướp và ba con mèo con bị chôn chân trong phòng khách chật hẹp không phải là một điều lý thú, nên vào quá trưa, Nội bảo chúng đi ra chơi ở nhà kho chứa cỏ khô. Bé Danh liền bỏ gia đình mới của nó vào một cái rổ và đem ra nhà kho. Nó bới cỏ khô làm ổ cho đám mèo và nô giỡn trong nhà kho trong khi An nằm sấp, cuốn Kinh Thánh lớn của Nội để dựng đứng trước mặt, đang lần lượt mở từng trang.

An muốn tìm câu gốc của Nội nói về Chúa Giê-xu gõ cửa. Câu này nó đã từng nghe vị mục-sư  đọc, và nay nó muốn học cho thật thuộc lòng. Nó kiếm không mấy khó khăn vì mục-sư  đã cho biết trong sách Khải-huyền, đoạn 3, câu thứ 20: 
“Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa cho, thì Ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người và người với Ta”.
An học thật thuộc câu ấy để có thể nhắc lại khỏi cần nhìn vào sách. Nó thắc mắc không hiểu có phải phần chót nói về bữa ăn tối không. Nó tự nhủ phải nhớ để hỏi Nội nó khi có dịp. Đoạn, nó ngã đầu trên cánh tay, nằm nghĩ ngợi và nhìn thằng Danh nhào lộn nom thật kỳ, cái chân lành cong lại còn cái chân đau thì thẳng đơ.

An đã mở cửa cho Chúa Giê-xu Christ. Ngài đã ngự vào và đang sống trong lòng nó và những gì Nội nó nói quả là đã thực hiện. Ngài đã bước vào với Thánh-Linh tha thứ và yêu thương của Ngài; bao ý nghĩ giận hờn, ghen ghét đều đã tan biến trước ánh sáng, và việc tha thứ cho thằng Duyên tự nhiên không còn thấy khó khăn gì nữa. Thực ra, nó đã thôi nghĩ tới chuyện ấy vì khi Đấng Christ bước vào, Ngài đã chứng tỏ cho nó thấy rõ lòng ích kỷ, tàn ác của nó và điều nó thực sự băn khoăn lúc này là không biết thằng Duyên có vui lòng tha thứ cho nó không.
Nó đã kể hết sự thật với thằng Duyên và xem chừng thằng Duyên cũng không có vẻ tức giận. Nhưng dù sao thằng Duyên cũng đã hụt mất giải thưởng và giờ đây con An biết rằng nó có thể làm nhiều hơn nữa để đền bù cho  thằng Duyên nếu thật sự nó muốn.
Chẳng hạn có những con thú vật ở chiếc tàu Nô-ê. Nếu nó đem những con thú ấy trình thầy giáo và kể lại hết mọi chuyện, chắc thầy sẽ  biết tài thằng Duyên và sẽ không chừng thầy sẽ cho nó một giải thưởng khác để đền bù lại, nếu thầy biết rõ những việc đã xảy ra.
Nhưng An lại sợ thầy giáo sẽ nghĩ không tốt về nó và các bạn trong trường sẽ nói thế này thế kia nên nó quyết định không làm gì nữa cả. Sau khi quyết định thế xong, nó thấy không còn muốn nghĩ tới câu Kinh Thánh mà nó mới học đó nữa, vì câu này đã làm cho nó mất vui. Nó liền ra chơi  đánh đu trên sà ngang và cho bò ăn qua một lỗ hổng nơi vách. Một lát sau, ông Bình tới để vắt sữa bò. Nó đi xuống ngồi bên ông trò chuyện trong khi ông làm việc.
Chẳng mấy chốc trời đã tối. An và bé Danh trở lên nhà trên để ăn cơm. Sau đấy là đến giờ bé Danh đi ngủ. Đến lúc ấy mới xảy ra chuyện lục đục vì một đàng Nội muốn để đám mèo con ngủ trong nhà kho chứa cỏ, một đàng bé Danh lại muốn chúng ngủ ngay trên giường. Sau cùng, mỗi người nhường nhau một tí và đi tới thỏa thuận để đám mèo con ngủ dưới gầm giường. Vì phải nói nhiều, Nội mệt nhoài để buông người xuống ghế với tiếng thở dài. An kéo ghế lại ngồi gần bên Nội nhưng ngồi chưa thoải mái đã có tiếng gõ cửa nên nó lại phải đứng dậy ra mở.
Duyên đứng ngoài ngưỡng cửa, hai tay xoa vào nhau một cách ngượng nghịu, còn An cũng không tránh khỏi ngượng ngùng, bẽn lẽn dầu nó muốn niềm nở ân cần. Hai đứa đứng đó nhìn nhau, đứa nọ chờ đứa kia nói trước.
Thấy hai đứa im lặng, Nội ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Vào đây cháu, còn đứng ngoài đó làm gì! An, kéo thêm cái ghế nữa lại đây, và cả hai đứa bây hãy ngồi xuống”.
An và Duyên cùng vâng lời ngồi xuống. Sau khi nói nó đến đây để hỏi thăm cái chân của An đã đỡ chưa, Duyên lại chìm vào yên lặng. Còn An sau khi nói được câu “Cám ơn anh, đã đỡ nhiều rồi” cũng lại im lặng cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. Nội ngước mắt lên chăm chú nhìn hai đứa sau cặp kiếng lão.
“Con An và thằng Duyên nghe bà bảo đây”, Nội bỗng cất tiếng nói, “từ nay chúng bây phải thôi hiềm khích nhau và phải cư xử cho đàng hoàng phải đạo. Duyên, cháu đã làm một việc hết sức lỗi lầm, dù đấy không phải là điều cháu cố ý muốn làm, và cháu phải chịu đau khổ vì việc cháu làm. Việc đã lỡ rồi, có khóc than cũng vô ích mà thôi. Còn An, cháu phải biết tha thứ, phải có lòng nhân và phải thôi đừng tự cho mình là tốt, là hay hơn người khác”.
“Cháu có bao giờ nghĩ vậy đâu”, An ngạc nhiên nói.
“Có đấy”, Nội đáp, “nếu không, cháu đã không thấy việc tha thứ cho người khác là khó khăn”.

“Nhưng cháu đã thứ lỗi cho Duyên rồi”, An đáp. “Đêm qua ở trên núi ấy và cháu thấy cũng không khó khăn gì lắm bởi vì chính cháu cũng đã làm một việc không phải, đối với anh ấy. Và khi cháu kể hết sự thật với anh ấy, anh nói anh cũng thứ lỗi cho cháu nữa. Có phải vậy không, Duyên? Như vậy là chúng cháu cùng hư đốn như nhau”.
“Phải”, Duyên thủng thẳng đáp, “nhưng việc An làm không ghê gớm như việc tôi làm. Tôi có thể làm con ngựa khác nhưng tôi không thể làm cho bé Danh có đôi chân khác. Vả lại, mọi người đều bảo An tốt và đều ưa thích An; nhưng chẳng một ai ưa thích tôi cả”.
An đáp “Có lẽ tại vì mọi người biết rõ việc anh làm mà không ai hay biết việc tôi làm. Duyên biết không, chiều nay tôi đã nghĩ tôi cần phải nói hết mọi chuyện cho thầy giáo biết nhưng không hiểu sao tôi thấy tôi không có đủ can đảm”.
Duyên và An đang nói chuyện với nhau, Nội ngồi lặng thinh nghe nhưng vì là Nội nên hai đứa trẻ không ngại gì cứ nói tự nhiên. Lúc này Nội mới lên tiếng:
“An à”, Nội thình lình nói, “tự nhiên làm sao cháu lại nghĩ cháu có thể tha thứ được? Mới cách đây hai đêm thôi, cháu còn bảo với ta là cháu không bao giờ tha thứ được cho Duyên”.
“Dạ thưa Nội, cháu mở cửa lòng theo đúng như lời Nội nói và rồi mọi việc diễn ra cũng theo đúng như lời Nội nói. Lúc cháu mời Đấng Christ ngự vào trong lòng cháu, cháu tự nhiên thấy không còn khó khăn như trước nữa”.

“Phải”, Nội nói, “ta biết mọi việc sẽ xảy ra như vậy nếu cháu chỉ chịu mở cửa lòng. Khi Đấng Christ với tình thương vĩ đại và lòng tha thứ bao la ngự vào lòng chúng ta, trong lòng ta sẽ không còn chỗ cho những ý tưởng xấu xa, vị kỷ và không chịu tha thứ nhau nữa- những ý tưởng này tan biến đi như bóng tối tan biến trước ánh sáng mặt trời. Tình yêu thương của Chúa Giê-xu cũng còn đuổi được một cái gì khác hơn là sự thù nghịch, ghen- ghét. Cháu hãy lấy cho ta cuốn Kinh Thánh đây”.


Còn Tiếp