Nếu việc đi vào con
ngõ nhỏ vẫn còn quá chung, vậy hãy tưởng tượng, yêu, như là đi vào một căn
phòng tắt đèn, tối và thứ người ta nhìn thấy chỉ có màu đen.
Yêu, giống như đi vào
một con ngõ nhỏ, thật nhỏ. Một khi đã đâm vào, người ta chỉ có thể tiến lên
trước mà không có chỗ để quay đầu xe đi ngược lại. Yêu là tiến lên vào không
ngoái đầu lại (còn nếu có người cứ cố đi lùi ra đằng sau, cái kiểu vừa đi vừa
vặn cổ hơn chín mươi độ để nhìn đường đằng sau thì, bước đi, cậu chẳng biết cái
gì về tình yêu cả). Người ta chỉ có thể đi mà không
biết mình đang ở đâu nhưng người ta không thể biết mình đang ở đâu nếu họ không
đi.
Vì sao đôi khi, người
ta vẫn nói yêu mù quáng. Nếu việc đi vào con ngõ nhỏ vẫn còn quá chung, vậy hãy
tưởng tượng, yêu, như là đi vào một căn phòng tắt đèn, tối và thứ người ta nhìn
thấy chỉ có màu đen.
Tình yêu bắt đầu, hai
người cầm tay nhau cùng bước vào căn phòng. Tình yêu lớn dần, căn phòng cũng to
ra. Còn yêu, người ta còn nắm tay nhau, còn đi mà không cần ánh sáng, cho dù
không biết trước mặt là gì, và điều quan trọng là họ không cần biết, họ thấy hạnh phúc và thấy cần tiếp tục nắm tay, cùng
tiếp tục ở bên nhau. Như vậy, yêu đúng là không cần đến đôi mắt, chỉ cần bàn
tay, đôi chân và trái tim còn thổn thức.
Tình yêu phai mờ dần,
người ta đã không còn nắm tay nhau, vẫn đi bên cạnh nhau. Hết yêu, một người sẽ
cố đi nhanh hơn và gọi với ra đằng sau. Lâu dần, khoảng cách lớn dần, tiếng gọi
nhỏ dần. Và tới một thời điểm nào đó, người ta chỉ còn đi trong im lặng, đi trong chính khoảng không gian mà
tình yêu ngày nào tạo ra và cố tìm được công tắc đèn để nhìn thấy cửa ra. Yêu,
là đi vào ngõ nhỏ (Leap Year).