Sự thánh hóa là một phương diện quan trọng khác của sự cứu rỗi đầy trọn của Đức Chúa Trời, và điều ấy trở nên một mặt kinh nghiệm của chúng ta trong việc vui hưởng sự cứu rỗi đầy trọn của Đức Chúa Trời.
I. Ý NGHĨA CỦA SỰ THÁNH HÓA
1) “... Các ngươi có thể phân biệt giữa sự thánh khiết và bất khiết” (Lê-vi Ký 10:10, nguyên văn).
Dầu trong tiếng Hê-bơ-rơ của Cựu Ước, hay tiếng Hi-lạp của Tân Ước, ý nghĩa chính của sự thánh hóa là sự phân rẽ. Do đó, được thánh hóa (được làm cho thánh khiết) trong Kinh Thánh nghĩa là được phân rẽ khỏi những điều bình thường và tầm thường. Sự thánh khiết là tình trạng của bản chất Đức Chúa Trời, không những là vô tội và không có điều ác, mà còn là khác biệt với mọi sự và cách biệt khỏi những điều tầm thường. Như vậy, bất cứ khi nào đề cập đến Đức Chúa Trời và những điều về Đức Chúa Trời hay thuộc về Đức Chúa Trời, Kinh Thánh mô tả những điều ấy là thánh khiết. Bất cứ người nào, vật nào, hay sự việc nào không dâng cho Đức Chúa Trời hay không thuộc về Đức Chúa Trời đều là tầm thường. Một khi được dâng cho Đức Chúa Trời và thuộc về Đức Chúa Trời, thì người, vật, hay sự việc đó được thánh hóa, biệt riêng.