Ông Myconius, bạn của Luther, khi đêm thứ nhất vào tu viện với ý định trở nên một vị tu sĩ, ông đã nằm chiêm bao, dường như ông đang một mình đi trên đường vắng rộng lớn. Thình lình có kẻ dẫn đường xuất hiện và dắt ông tiến tới một thung lũng đẹp đẽ, có dòng nước êm nhẹ chảy qua, song ông chẳng dược phép uống. Rồi từ một suối, lòng cẩm thạch, nước trong trẻo, ông thử quì xuống mà uống, thì kìa, Cứu Chúa bị đóng đinh vào thập tự giá hiện lên trước mà ông và từ các vết thương của Ngài, suối nước trào ra đầy dẫy. Trong giây lát, kẻ dẫn đường xô ông xuống suối. Môi miệng ông đụng vết thương của Ngài và ông uống nước dịu ngọt, không bao giờ khát nữa.
Liền ngay khi ông được mát mẻ, kẻ dẫn đường đưa ông đi xa. Ông tới một đồng bằng rộng lớn, đầy dẫy bông lúa rung rinh trước gió. Kẻ dẫn đường bảo ông hãy gặt lúa. Ông từ chối, nói rằng mình hoàn toàn không thể làm việc ấy. Người dẫn đường đáp:
- Điều ngươi chẳng biết thì ngươi sẽ học.