Cuối thế kỷ 19, chủ
nghĩa tư bản phát triển tột bậc, nhất là ở nước Mỹ. Nền kỹ nghệ phát triển, thu
hút nhiều phụ nữ và trẻ em vào làm việc trong các nhà máy, xí nghiệp. Bọn chủ
tư bản lợi dụng sức lực của phụ nữ, trẻ em, trả lương rẻ mạt làm cho đời sống
của phụ nữ và trẻ em cực khổ, điêu đứng. Căm phẫn trước sự áp bức tàn bạo đó,
ngày 8/3/1899, tại hai thành phố Chicago và New-York (của nước Mỹ) đã nổ ra
cuộc đấu tranh mạnh mẽ của nữ công nhân ngành dệt may, đòi tăng lương, giảm giờ
làm. Mặc dù bị thẳng tay đàn áp, bắt bớ, đuổi ra khỏi nhà máy nhưng chị em vẫn
đoàn kết, bền bỉ đấu tranh, buộc bọn chủ tư sản phải nhượng bộ. Thắng lợi đó đã
cổ vũ tinh thần đấu tranh của phụ nữ lao động Mỹ. Ðến tháng 2 năm 1909 lần đầu
tiên phụ nữ khắp nơi trên nước Mỹ đã tổ chức "Ngày phụ nữ " mít tinh,
biểu tình rầm rộ đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ. Tại New-York đã có 3000 chị dự
cuộc họp phản đối chính phủ công nhận quyền bầu cử của phụ nữ.
Trước sự lớn mạnh
về số lượng và chất lượng của phong trào phụ nữ trên thế giới. Ngày 26 và 27
tháng 8 năm 1910, đại hội lần thứ 2 của những người phụ nữ thế giới đã được
triệu tập ở Cô-pen-ha-gơ (thủ đô Ðan Mạch), về dự có 100 nữ đại biểu của 17
nước, đã quyết định lấy ngày 8/3 làm ngày quốc tế phụ nữ với mục đích đấu tranh
đòi các quyền lợi của phụ nữ và trẻ em.
Ngày làm việc 8
giờ. Công việc ngang nhau, tiền lương ngang nhau. Bảo vệ bà mẹ và trẻ em.
Từ đó đến nay, ngày
8/3 trở thành ngày hội của phụ nữ thế giới, đoàn kết đấu tranh để tự giải
phóng, thực hiện quyền nam nữ bình đẳng và cũng từ đó, phụ nữ tiến bộ khắp năm
Châu tổ chức ngày 8/3 với những nội dung và hình thức phong phú.
Hội nghị lần thứ
nhất tổ chức tại Mêhicô năm 1975, mở đầu thập kỷ phụ nữ.
Hội nghị lần thứ
hai tổ chức tại Côpenhagơ (Ðan Mạch) năm 1980.
Hội nghị lần thứ ba
tổ chức tại Nairôbi (Kenya) năm 1985. Tại hội nghị này "Chiến lược nhìn về
phía trước vì sự tiến bộ của phụ nữ" đã được thông qua.
Hội nghị lần thứ tư
tổ chức tại Bắc Kinh (Trung Quốc) năm 1995.
Các hội nghị thế
giới về phụ nữ do Liên hiệp quốc đứng ra tổ chức là những sự kiện Quốc tế to
lớn đối với đời sống chính trị của toàn thế giới đặc biệt đối với phụ nữ. Vì lẽ
đó, vấn đề giải phóng phụ nữ, vì sự tiến bộ của phụ nữ là một vấn đề toàn cầu.
Mục đích của Hội
nghị Bắc Kinh là nhằm kiểm lại việc thực hiện "Chiến lược nhìn về phía
trước vì sự tiến bộ của phụ nữ" đã được đề ra tại hội nghị Narôbi và công
ước liên hiệp quốc "Xóa bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử với phụ nữ"
(Công ước CEDAW) đồng thời thông qua "Cương lĩnh hành động vì sự tiến bộ
của phụ nữ toàn cầu đến năm 2000".
"Tuyên bố Bắc
Kinh" và "Cương lĩnh hành động vì sự tiến bộ của phụ nữ toàn cầu đến
năm 2000" là hai văn kiện quan trọng nhất của hội nghị Bắc Kinh. Hai văn
kiện này một mặt phác họa những trở ngại trên con đường phấn đấu cho sự bình đẳng
của nữ giới bên cạnh nam giới; Mặt khác khẳng định những cam kết và sự quyết
tâm của các chính phủ, các tổ chức quốc tế bằng mọi biện pháp nhằm tới mục tiêu
Bình đẳng-Phát triển-Hòa bình vì sự tiến bộ của phụ nữ.
Thực hiện cam kết
đó, ngày 4 tháng 10 năm 1997, chính phủ nước ta đã có quyết định số 822/TTG về
việc phê duyệt kế hoạch hành động Quốc gia vì sự tiến bộ của phụ nữ, ban hành
11 mục tiêu vì sự tiến bộ của phụ nữ đến năm 2000 nhằm cam kết trước thế giới
Hành động vì sự tiến bộ của phụ nữ Việt Nam thực hiện mục tiêu "Hành động
vì bình đẳng, phát triển và hòa bình" của hội nghị Bắc Kinh.
Niềm tự hào và ý chí vươn lên của phụ nữ Việt
Nam một phần
cũng có cội nguồn từ truyền thống dân tộc độc đáo đó.
Sưu tầm