Từ 15 tuổi trở đi, tôi luôn tìm kiếm Chân lý hoặc Chân Thần. Tôi muốn tìm đặt niềm tin vào một Đấng hoặc một Cái gì Bất Biến, Bình An, Cao Siêu và Tinh Khiết.Được 18 tuổi, tôi có dịp tham dự một lớp Thánh Kinh nhưng tôi thích triết lý Phật Giáo hơn. Lúc ấy, tôi lầm tưởng rằng theo Chúa thì suốt đời chỉ làm tôi tớ cho Chúa, còn theo Phật thì con người có cơ hội thành Phật được, vì bất cứ ai đạt tới chân lý của vũ trụ và được giác ngộ hoàn toàn thì con người ấy trở thành Phật rồi.
Năm 22 tuổi, đang học Đại học y khoa, tôi bắt đầu nghiêm chỉnh nghiên cứu Phật Giáo qua lớp hàm thụ của viện Đại Học Bukkyo ở Kyoto (Tây Kinh). Tuy nhiên tôi không tìm được niềm tin vào Đức Phật. Trước đó, tôi cứ tưởng tôn giáo khác hẳn triết học, và theo một phương diện, tri thức về những trừu tượng phải khác hẳn niềm tin.Tuy nhiên, ba năm sau khi tốt nghiệp y khoa bác sĩ, tôi vào học một Phật học viện dành cho các ni cô tại chùa Chionin thuộc thành phố Kyoto, cho đến năm tôi tốt nghiệp và trở thành một ni sư.Dĩ nhiên, tôi đã phải hy sinh rất nhiều; hy sinh nghề bác sĩ, từ biệt Cha mẹ, gia đình, và bỏ lại tài sản. Tôi xuống tóc cạo đầu giống hệt như nữ sĩ Setouchi Harumi. Suốt thời gian ba năm, tôi nổ lực học tập và tu hành. Tôi đã thành công đến mức được mời làm giáo sư Phật học viện, chuyên huấn luyện các ni cô và kiêm chức tổng giám thị nội trú.
Tuy nhiên, ba tháng sau khi leo tới địa vị cao cả đó, tôi dành thì giờ tự kiểm thảo cách gắt gao. Tôi tự hỏi : "Ta tin gì đây?" Rốt cuộc, tôi phải thành thật nhìn nhận rằng tôi không thể nào tin tưởng Đức Phật. Đức Phật thật là bậc vĩ nhân, nhưng Đức Phật không phải là Chân thần, cũng không phải là Chân lý.Tôi ra khỏi Phật Học Viện, quay về Hiroshima và dự khóa tu nghiệp, rồi bắt đầu hành nghề bác sĩ chuyên trị bịnh nhi đồng. Từ đó tôi làm việc ở bệnh viện cho đến ngày nay. Trong thời gian ba năm qua, bàn tay Thần hựu đã xếp đặt an bài nhiều việc kỳ diệu. Người ta xây cất một nhà thờ thật đẹp đẽ ngay cạnh nhà tôi; thỉnh thoảng tôi cũng được mời. Nhưng một vấn đề trầm trọng đang xảy ra trong gia đình tôi. Tôi quyết định đi đến ly dị, nhưng chồng tôi không chịu. Dù lúc ấy tôi không tin Thượng đế có thật, nhưng trong cơn khủng hoảng, tôi lại hay cầu cứu Thượng đế : "Con phải làm chi đây? Có giải pháp nào tốt nhất?". Dĩ nhiên là tôi không được Thượng đế trả lời cầu nguyện, vì lúc ấy tôi vẫn ngoan cố cho rằng chồng mình hoàn toàn sai lầm và vô cùng xấu xa. Dù cho rằng cả hai bên cùng có lổi, thì lổi chồng tôi hết 90%, còn tôi chỉ có 10%. Với tấm lòng kiêu hảnh ngoan cố như thế, thì làm sao tôi có thể nghe tiếng phán của Chân thần ???
Rốt cuộc, tôi đành bỏ ý định ly dị, vì thương đứa con trai thơ dại. Tôi quyết định cố gắng kiên nhẫn chịu đựng, chứ tuyệt đối không còn hy vọng vào chồng tôi nữa. Tôi quyết định tiếp tục phục tùng chồng, theo đúng bổn phận của người vợ Á-đông, rồi tôi thực thi quyết định đó. Tôi đã thỏa mãn vì đã tìm ra giải pháp mà không cần nhờ tới Thượng Đế tí nào cả. Nhưng chẳng bao lâu, cả giải pháp mầu nhiệm đó, lẩn thái độ của tôi đều là giả tạo. Tháng hai năm nay, chồng tôi lâm bệnh, phải vào nằm bệnh viện. Cố nhiên là tôi đi thăm chồng tôi rất thường xuyên và chăm sóc thật chu đáo. Tuy tôi đã chu toàn bổn phận, nhưng trong thâm tâm, tôi chán ghét việc đi thăm chồng.Tôi vẫn cứ làm bộ tỏ lòng từ ái và làm gần như bất cứ điều gì để phục vụ chồng, nhưng thật ra, tôi không bao giờ tha thứ cho chồng tôi. Tôi chán ghét việc đi thăm chồng trong bệnh viện. Tôi cứ cố gắng tự sức thay đổi lòng dạ mình, nhưng không thể nào thay đổi được, nên tôi rất buồn bã. Lần này tôi lại cầu xin Thượng đế giúp đỡ, nhưng tôi không tin rằng Thượng đế có thể làm gì được trong trường hợp "vô phương khả cứu,vô kế khả thi".
Cuối cùng, tôi nhận thấy rằng tôi không thể nào thay đổi lòng dù tôi tự sức cố gắng đến đâu đi nữa. Thế là tôi phải buột lòng chịu đựng tình huống buồn thảm này cho đến khi xuôi tay nhắm mắt, với tâm trạng của một người giả nhân giả nghĩa. Tôi thật quá buồn thảm và không biết có hy vọng giải thoát nào không ?.Đúng vào thời điểm này, nhà thờ cạnh nhà tôi tổ chức hai đêm truyền giảng Phúc Ấm. Tôi không bao giờ muốn đến dự. Nhưng đêm ấy, vài phút trước khi cuộc truyền giảng bắt đầu, tôi từ bệnh viện về đến nhà; ông hàng xóm tôi, là mục sư của nhà thờ ấy, đang đứng ngay trước cổng và lể phép mời tôi vào. Đó là lần đầu tiên tôi bước vào nhà thờ với họ.Diển giã là nhà truyền bá Phúc Ấm Eiichi Ito ở thành phố Shikiku đến. Ông thuật cho chúng tôi nghe kinh nghiệm khi ông tìm được sự bình an thật từ Chúa. Lần đầu tiên tôi ước ao được hưởng sự bình an đó. Từ tận đáy lòng, tôi dâng lên lời cầu nguyện : "Ôi! Tôi muốn được phước hạnh như ông ta! Tôi muốn biết Chân Thần và Chúa Cứu Thế Giê-Xu. Tôi muốn tin cậy Ngài!" Giảng xong, mục sư Ito hỏi : "Ai muốn biết về Chân Thần xin đưa tay lên!". Có hai người đưa tay, nhưng tôi không chịu đưa tay. Khi họ cầu nguyện giải tán, tôi vùng đứng dậy, bước tới cửa để ra về. Nhưng thình lình tôi đưa tay lên trong khi một mục sư khác bước về phía tôi. Lập tức, ông cầu nguyện cho tôi, sau đó ông mục sư Ito cũng cầu nguyện cho tôi. Khi ông cầu nguyện, nước mắt tôi trào ra.
Hôm ấy là ngày tôi được nghĩ. Như thường lệ, tôi chuẩn bị vào bệnh viện thăm chồng. Nhưng lần này tôi vô cùng kinh ngạc vì nhận thấy niềm ghét cay ghét đắng chồng tôi đã biến mất. Thế là sau khi tiếp nhận Chúa cứu thế vào lòng, sự ghen ghét đã vĩnh viễn ra đi khỏi lòng tôi; thật là việc Chúa làm, chứ không do sự cố gắng nào của tôi cả. Tôi khám phá ra rằng Thượng Đế thực hữu. Thượng Đế đã giải thoát tôi khỏi tội lổi trong khoảnh khắc. Sự giải thoát ấy được hoàn thành sau khi tôi chân thành tỏ ý muốn tin cậy Ngài. Từ ngày tôi biết Thượng Đế là Chân Thần, tôi bắt đầu sống với Thánh Kinh, vì Thánh Kinh đối với tôi đã trở thành một quyển sách Sống. Hầu hết những điều trước kia tôi không hiểu và không thể nào tin được, nay tôi lại hiểu rõ và ý thức cách chắc chắn vửng vàng. Xin đừng lầm tưởng rằng sau khi hiểu cả quyển Thánh Kinh tôi mới biết được Chân Thần và Chúa Cứu Thế. Không, trước kia tôi tìm kiếm Chúa cách cá nhân, không phải theo ý nghĩa trừu tượng và triết học. Lập tức Chân thần sai Chúa Cứu Thế ngự vào lòng tôi, nhờ đó tôi có thể tin tất cả những lời chép trong Thánh Kinh là chân xác và sống động.
Xin đừng suy tư về Thượng Đế theo quan niệm và tầm tri thức hữu hạn của con người. Thượng Đế vô cùng siêu việt hơn khả năng hiểu biết của chúng ta. Vạn vật trong vũ trụ đều hiện hữu theo ý muốn của Thượng Đế, từ một khóm hoa lan nhỏ bé đến những ngọn núi bao la hùng vĩ, và cả tôi cũng thế. Câu kinh thánh tôi thích nhất là : "Rồi Thượng Đế phán : " Phải có sự sáng!" Ánh sáng liền xuất hiện. " Thật tôi vừa phát hiện những cái bất ngờ, may mắn và vô cùng phước hạnh ! Nữ Bác sĩ Keiko Fujii
Tuy nhiên, ba tháng sau khi leo tới địa vị cao cả đó, tôi dành thì giờ tự kiểm thảo cách gắt gao. Tôi tự hỏi : "Ta tin gì đây?" Rốt cuộc, tôi phải thành thật nhìn nhận rằng tôi không thể nào tin tưởng Đức Phật. Đức Phật thật là bậc vĩ nhân, nhưng Đức Phật không phải là Chân thần, cũng không phải là Chân lý.Tôi ra khỏi Phật Học Viện, quay về Hiroshima và dự khóa tu nghiệp, rồi bắt đầu hành nghề bác sĩ chuyên trị bịnh nhi đồng. Từ đó tôi làm việc ở bệnh viện cho đến ngày nay. Trong thời gian ba năm qua, bàn tay Thần hựu đã xếp đặt an bài nhiều việc kỳ diệu. Người ta xây cất một nhà thờ thật đẹp đẽ ngay cạnh nhà tôi; thỉnh thoảng tôi cũng được mời. Nhưng một vấn đề trầm trọng đang xảy ra trong gia đình tôi. Tôi quyết định đi đến ly dị, nhưng chồng tôi không chịu. Dù lúc ấy tôi không tin Thượng đế có thật, nhưng trong cơn khủng hoảng, tôi lại hay cầu cứu Thượng đế : "Con phải làm chi đây? Có giải pháp nào tốt nhất?". Dĩ nhiên là tôi không được Thượng đế trả lời cầu nguyện, vì lúc ấy tôi vẫn ngoan cố cho rằng chồng mình hoàn toàn sai lầm và vô cùng xấu xa. Dù cho rằng cả hai bên cùng có lổi, thì lổi chồng tôi hết 90%, còn tôi chỉ có 10%. Với tấm lòng kiêu hảnh ngoan cố như thế, thì làm sao tôi có thể nghe tiếng phán của Chân thần ???
Rốt cuộc, tôi đành bỏ ý định ly dị, vì thương đứa con trai thơ dại. Tôi quyết định cố gắng kiên nhẫn chịu đựng, chứ tuyệt đối không còn hy vọng vào chồng tôi nữa. Tôi quyết định tiếp tục phục tùng chồng, theo đúng bổn phận của người vợ Á-đông, rồi tôi thực thi quyết định đó. Tôi đã thỏa mãn vì đã tìm ra giải pháp mà không cần nhờ tới Thượng Đế tí nào cả. Nhưng chẳng bao lâu, cả giải pháp mầu nhiệm đó, lẩn thái độ của tôi đều là giả tạo. Tháng hai năm nay, chồng tôi lâm bệnh, phải vào nằm bệnh viện. Cố nhiên là tôi đi thăm chồng tôi rất thường xuyên và chăm sóc thật chu đáo. Tuy tôi đã chu toàn bổn phận, nhưng trong thâm tâm, tôi chán ghét việc đi thăm chồng.Tôi vẫn cứ làm bộ tỏ lòng từ ái và làm gần như bất cứ điều gì để phục vụ chồng, nhưng thật ra, tôi không bao giờ tha thứ cho chồng tôi. Tôi chán ghét việc đi thăm chồng trong bệnh viện. Tôi cứ cố gắng tự sức thay đổi lòng dạ mình, nhưng không thể nào thay đổi được, nên tôi rất buồn bã. Lần này tôi lại cầu xin Thượng đế giúp đỡ, nhưng tôi không tin rằng Thượng đế có thể làm gì được trong trường hợp "vô phương khả cứu,vô kế khả thi".
Cuối cùng, tôi nhận thấy rằng tôi không thể nào thay đổi lòng dù tôi tự sức cố gắng đến đâu đi nữa. Thế là tôi phải buột lòng chịu đựng tình huống buồn thảm này cho đến khi xuôi tay nhắm mắt, với tâm trạng của một người giả nhân giả nghĩa. Tôi thật quá buồn thảm và không biết có hy vọng giải thoát nào không ?.Đúng vào thời điểm này, nhà thờ cạnh nhà tôi tổ chức hai đêm truyền giảng Phúc Ấm. Tôi không bao giờ muốn đến dự. Nhưng đêm ấy, vài phút trước khi cuộc truyền giảng bắt đầu, tôi từ bệnh viện về đến nhà; ông hàng xóm tôi, là mục sư của nhà thờ ấy, đang đứng ngay trước cổng và lể phép mời tôi vào. Đó là lần đầu tiên tôi bước vào nhà thờ với họ.Diển giã là nhà truyền bá Phúc Ấm Eiichi Ito ở thành phố Shikiku đến. Ông thuật cho chúng tôi nghe kinh nghiệm khi ông tìm được sự bình an thật từ Chúa. Lần đầu tiên tôi ước ao được hưởng sự bình an đó. Từ tận đáy lòng, tôi dâng lên lời cầu nguyện : "Ôi! Tôi muốn được phước hạnh như ông ta! Tôi muốn biết Chân Thần và Chúa Cứu Thế Giê-Xu. Tôi muốn tin cậy Ngài!" Giảng xong, mục sư Ito hỏi : "Ai muốn biết về Chân Thần xin đưa tay lên!". Có hai người đưa tay, nhưng tôi không chịu đưa tay. Khi họ cầu nguyện giải tán, tôi vùng đứng dậy, bước tới cửa để ra về. Nhưng thình lình tôi đưa tay lên trong khi một mục sư khác bước về phía tôi. Lập tức, ông cầu nguyện cho tôi, sau đó ông mục sư Ito cũng cầu nguyện cho tôi. Khi ông cầu nguyện, nước mắt tôi trào ra.
Hôm ấy là ngày tôi được nghĩ. Như thường lệ, tôi chuẩn bị vào bệnh viện thăm chồng. Nhưng lần này tôi vô cùng kinh ngạc vì nhận thấy niềm ghét cay ghét đắng chồng tôi đã biến mất. Thế là sau khi tiếp nhận Chúa cứu thế vào lòng, sự ghen ghét đã vĩnh viễn ra đi khỏi lòng tôi; thật là việc Chúa làm, chứ không do sự cố gắng nào của tôi cả. Tôi khám phá ra rằng Thượng Đế thực hữu. Thượng Đế đã giải thoát tôi khỏi tội lổi trong khoảnh khắc. Sự giải thoát ấy được hoàn thành sau khi tôi chân thành tỏ ý muốn tin cậy Ngài. Từ ngày tôi biết Thượng Đế là Chân Thần, tôi bắt đầu sống với Thánh Kinh, vì Thánh Kinh đối với tôi đã trở thành một quyển sách Sống. Hầu hết những điều trước kia tôi không hiểu và không thể nào tin được, nay tôi lại hiểu rõ và ý thức cách chắc chắn vửng vàng. Xin đừng lầm tưởng rằng sau khi hiểu cả quyển Thánh Kinh tôi mới biết được Chân Thần và Chúa Cứu Thế. Không, trước kia tôi tìm kiếm Chúa cách cá nhân, không phải theo ý nghĩa trừu tượng và triết học. Lập tức Chân thần sai Chúa Cứu Thế ngự vào lòng tôi, nhờ đó tôi có thể tin tất cả những lời chép trong Thánh Kinh là chân xác và sống động.
Xin đừng suy tư về Thượng Đế theo quan niệm và tầm tri thức hữu hạn của con người. Thượng Đế vô cùng siêu việt hơn khả năng hiểu biết của chúng ta. Vạn vật trong vũ trụ đều hiện hữu theo ý muốn của Thượng Đế, từ một khóm hoa lan nhỏ bé đến những ngọn núi bao la hùng vĩ, và cả tôi cũng thế. Câu kinh thánh tôi thích nhất là : "Rồi Thượng Đế phán : " Phải có sự sáng!" Ánh sáng liền xuất hiện. " Thật tôi vừa phát hiện những cái bất ngờ, may mắn và vô cùng phước hạnh ! Nữ Bác sĩ Keiko Fujii