Tôi vừa trở thành vợ của một vị mục sư thì chồng tôi đem tôi đến Oklahoma. Chúng tôi đã cãi nhau cho đến khi chúng tôi học cách yêu nhau trong suốt hai năm sống ở đó.
Tôi là một cô gái mới đến vùng đó lần đầu tiên, mọi thứ đều rất xa lạ. Tôi không biết ai ở đó cả, và ngay cả Brad, chồng tôi, tôi cũng chỉ biết anh một cách cơ bản mà thôi. Anh luôn bận rộn với công việc Hội Thánh, và đương nhiên là tôi mắc kẹt ở chỗ đó: không tiền, không công việc, và không bạn bè. Tôi thật khó chịu trong vai trò mới và rất bực mình khi người ta nói về tôi là "vợ của diễn giả." Tôi đã quên mất cái vinh dự được làm vợ một người hầu việc Chúa là thể nào.
Những tín đồ ở đó có cố gắng để làm bạn với tôi, nhưng tôi quá bận rộn với những nỗi cô đơn và giận dữ riêng, và tôi muốn tỏ cho Brad biết điều đó. Tôi vừa dè bĩu vừa soạn đồ đạc, hay vừa khóc lóc than van vừa sửa soạn đồ đạc, hoặc có thể vừa quăng đồ vào anh và soạn đồ đạc để ra đi. "Em đi đây!" Tôi sẽ hét vào mặt Brad khi anh trở về nhà. Với 50 xu trong túi, tôi không biết phải đi đâu, nhưng tôi cương quyết ra đi rồi.
Brad nói với tôi, "Anh không cần em ở lại đâu," và cái kiểu nói chuyện đó chỉ làm cho tôi quay lưng lại và hét tướng lên, "Được rồi, em sẽ ở lại, đừng có cố mà ngăn em!" Anh nghĩ anh là ai chứ? May mắn lúc đó tôi chưa đến nỗi làm anh tức để đá tôi ra khỏi nhà.
Giữa những lần tôi sửa soạn đồ đạc để ra đi rồi cất vào tủ lại mỗi ngày, tôi nhớ lại mình đã hứa sẽ yêu Brad mãi mãi, cho dù trong thuận cảnh hay nghịch cảnh. Trong buồn khổ, tôi đã tìm cách để tự kiếm niềm vui. Tôi hái những quả hồ đào trong sân trước nhà mình. Và tôi nhanh chóng nhận ra dù chúng tôi không có tiền, những quả hồ đào cũng có thể dùng làm quà Giáng sinh. Sau đó, tôi kiếm được một công việc. Thật tốt quá!
Nhưng rồi một hôm, chồng tôi trở về nhà và tuyên bố anh được một hội thánh ở Louisiana mời. Khổ không, tôi vừa mới học được cách sống ở Oklahoma!
Và kịch bản cũ lặp lại, tôi hờn dỗi và than vãn trên đường đến Louisiana. Nhưng có điều gì đó khiến tôi dừng lại. Chúng tôi đang trên đường ngang qua Texas và bỗng nhìn thấy một quả bóng tuyết khổng lồ trong suốt như pha lê. Một trận bão tuyết đã đi qua vùng này vài ngày trước, và bây giờ trước mắt chúng tôi là một cảnh đẹp chưa từng thấy. Bạn thấy không, giữa khung cảnh đẹp lạ lùng đó, là tôi -- đang cằn nhằn cử nhử chồng mình.
Trên đường đi, ở giữa khoảng từ Denton và Sulphur, tôi tháo chiếc nhẫn cưới của mình ra, đặt tạm lên váy áo, bởi tôi muốn xoa một chút kem dưỡng da. Mải chiêm ngưỡng những mảng tuyết đông thành đá kia, tôi quên đeo nhẫn lại vào tay. Ba giờ sau đó, tôi nhìn xuống và nhận ra tôi đã làm mất chiếc nhẫn cưới đâu đó trên đường cao tốc, khi tôi xuống xe để chụp hình chiếc xe ngựa độc mã chạy ngang. Nhưng mà đường cao tốc nào? Mọi thứ đều giống nhau trong cơn bão tuyết, đặc biệt là khi bạn đi trên những vùng xa lạ như vậy.
"Anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn khác," chồng tôi bảo.
Tôi hiểu rõ điều anh nói, nhưng chiếc nhẫn kia là vật kỷ niệm vô giá. "Không có cái gì thay thế được chiếc nhẫn đó hết," tôi khóc ròng.
"Em yêu, chúng ta không biết chỗ nào để bắt đầu mà tìm," anh nói. "Không, chúng ta sẽ KHÔNG trở lại đâu," Anh nhấn mạnh như vậy, trong khi anh quay đầu xe và quay lại tìm chiếc nhẫn.
Chúng tôi mất hàng giờ để tìm lại khu vực mà chúng tôi đã xuống xe. Thỉnh thoảng, có vài người thiện chí đến kéo xe của họ ra khỏi đường chính, rồi hỏi chúng tôi, "ông bà bị mất cái gì thế?" Có lúc cả mười chiếc xe nằm bên lề đường vì nhiều người phụ kiếm với chúng tôi. Nhưng đến lúc mặt trời lặn, việc tìm kiếm vẫn dường như vô vọng. Cổ họng tôi khô đắng, tim như bị bóp nghẹn.
"Nào, hãy đối diện với thực tế, em yêu, mình mất chiếc nhẫn đó rồi," Brad nói. "Anh biết em buồn lắm. Anh hứa sẽ cố gắng tìm chiếc nhẫn thay thế thật giống chiếc cũ."
Tôi biết anh nói đúng. Quãng đường đi bộ trong không khí lạnh giá hôm đó cho tôi thời gian để nhớ lại mọi chuyện đã qua trong quá khứ, những ngày tháng tôi sống với chồng mình. Những điều tôi nhìn thấy trong trí óc hoàn toàn không phải là những cảnh vui. Tôi đã bao lần nguyền rủa, đã nổi xùng, đay nghiến và than khóc, và hành động như một đứa bé hỗn láo, ngang ngược. Tôi nhìn chồng mình thật lâu, anh đang đi tới đi lui trên tuyết lạnh. Anh đã lái xe 3 tiếng đồng hồ để đến nơi hoang vắng này, giữa trận bão tuyết mà chẳng hề nghĩ gì cho riêng mình, chỉ cố gắng để tìm cái vật quan trọng với tôi mà thôi.
Chiếc nhẫn có thể mất rồi, nhưng không có gì có thể thay thế được chồng tôi. Đột nhiên, chiếc nhẫn dường như chẳng còn quan trọng gì nữa. Tôi quyết định ngay rằng mình sẽ không nghĩ về bản thân mình quá nhiều nữa.
Suy nghĩ vậy, tôi mở cửa xe và bước ra ngoài. Một cái gì đó làm tôi chú ý... Kìa, chiếc nhẫn cưới của tôi! Tôi chộp lấy nó và đưa lên vẫy vẫy. Brad từ đàng xa chạy vội lại, mắt anh lộ rõ niềm vui. Rồi anh cầm tay tôi lên và đeo nhẫn vào. "Đây mới đúng là chỗ cho chiếc nhẫn này đây," anh nói thì thầm. Tôi nhìn vào mắt anh, và biết được mình đang có điều mà mình đang tìm kiếm. Đó không phải là chiếc nhẫn cưới của tôi -- mà chính tôi, người đã đánh mất bản thân mình.
Cuộc đời của người mang chức vụ mục sư chẳng có thể thay đổi. Điều duy nhất thay đổi là chính mình tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục di chuyển chỗ ở, di chuyển nhiều hơn là tôi thích. Và tôi vẫn phải bắt đầu lại hoài, mỗi khi chúng tôi đến chỗ mới. Nhưng tôi đã học biết cách quý trọng tên gọi "bà vợ của mục sư" mà người khác hay gọi.
Tôi là một cô gái mới đến vùng đó lần đầu tiên, mọi thứ đều rất xa lạ. Tôi không biết ai ở đó cả, và ngay cả Brad, chồng tôi, tôi cũng chỉ biết anh một cách cơ bản mà thôi. Anh luôn bận rộn với công việc Hội Thánh, và đương nhiên là tôi mắc kẹt ở chỗ đó: không tiền, không công việc, và không bạn bè. Tôi thật khó chịu trong vai trò mới và rất bực mình khi người ta nói về tôi là "vợ của diễn giả." Tôi đã quên mất cái vinh dự được làm vợ một người hầu việc Chúa là thể nào.
Brad nói với tôi, "Anh không cần em ở lại đâu," và cái kiểu nói chuyện đó chỉ làm cho tôi quay lưng lại và hét tướng lên, "Được rồi, em sẽ ở lại, đừng có cố mà ngăn em!" Anh nghĩ anh là ai chứ? May mắn lúc đó tôi chưa đến nỗi làm anh tức để đá tôi ra khỏi nhà.
Giữa những lần tôi sửa soạn đồ đạc để ra đi rồi cất vào tủ lại mỗi ngày, tôi nhớ lại mình đã hứa sẽ yêu Brad mãi mãi, cho dù trong thuận cảnh hay nghịch cảnh. Trong buồn khổ, tôi đã tìm cách để tự kiếm niềm vui. Tôi hái những quả hồ đào trong sân trước nhà mình. Và tôi nhanh chóng nhận ra dù chúng tôi không có tiền, những quả hồ đào cũng có thể dùng làm quà Giáng sinh. Sau đó, tôi kiếm được một công việc. Thật tốt quá!
Nhưng rồi một hôm, chồng tôi trở về nhà và tuyên bố anh được một hội thánh ở Louisiana mời. Khổ không, tôi vừa mới học được cách sống ở Oklahoma!
Và kịch bản cũ lặp lại, tôi hờn dỗi và than vãn trên đường đến Louisiana. Nhưng có điều gì đó khiến tôi dừng lại. Chúng tôi đang trên đường ngang qua Texas và bỗng nhìn thấy một quả bóng tuyết khổng lồ trong suốt như pha lê. Một trận bão tuyết đã đi qua vùng này vài ngày trước, và bây giờ trước mắt chúng tôi là một cảnh đẹp chưa từng thấy. Bạn thấy không, giữa khung cảnh đẹp lạ lùng đó, là tôi -- đang cằn nhằn cử nhử chồng mình.
Trên đường đi, ở giữa khoảng từ Denton và Sulphur, tôi tháo chiếc nhẫn cưới của mình ra, đặt tạm lên váy áo, bởi tôi muốn xoa một chút kem dưỡng da. Mải chiêm ngưỡng những mảng tuyết đông thành đá kia, tôi quên đeo nhẫn lại vào tay. Ba giờ sau đó, tôi nhìn xuống và nhận ra tôi đã làm mất chiếc nhẫn cưới đâu đó trên đường cao tốc, khi tôi xuống xe để chụp hình chiếc xe ngựa độc mã chạy ngang. Nhưng mà đường cao tốc nào? Mọi thứ đều giống nhau trong cơn bão tuyết, đặc biệt là khi bạn đi trên những vùng xa lạ như vậy.
"Anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn khác," chồng tôi bảo.
Tôi hiểu rõ điều anh nói, nhưng chiếc nhẫn kia là vật kỷ niệm vô giá. "Không có cái gì thay thế được chiếc nhẫn đó hết," tôi khóc ròng.
"Em yêu, chúng ta không biết chỗ nào để bắt đầu mà tìm," anh nói. "Không, chúng ta sẽ KHÔNG trở lại đâu," Anh nhấn mạnh như vậy, trong khi anh quay đầu xe và quay lại tìm chiếc nhẫn.
Chúng tôi mất hàng giờ để tìm lại khu vực mà chúng tôi đã xuống xe. Thỉnh thoảng, có vài người thiện chí đến kéo xe của họ ra khỏi đường chính, rồi hỏi chúng tôi, "ông bà bị mất cái gì thế?" Có lúc cả mười chiếc xe nằm bên lề đường vì nhiều người phụ kiếm với chúng tôi. Nhưng đến lúc mặt trời lặn, việc tìm kiếm vẫn dường như vô vọng. Cổ họng tôi khô đắng, tim như bị bóp nghẹn.
"Nào, hãy đối diện với thực tế, em yêu, mình mất chiếc nhẫn đó rồi," Brad nói. "Anh biết em buồn lắm. Anh hứa sẽ cố gắng tìm chiếc nhẫn thay thế thật giống chiếc cũ."
Tôi biết anh nói đúng. Quãng đường đi bộ trong không khí lạnh giá hôm đó cho tôi thời gian để nhớ lại mọi chuyện đã qua trong quá khứ, những ngày tháng tôi sống với chồng mình. Những điều tôi nhìn thấy trong trí óc hoàn toàn không phải là những cảnh vui. Tôi đã bao lần nguyền rủa, đã nổi xùng, đay nghiến và than khóc, và hành động như một đứa bé hỗn láo, ngang ngược. Tôi nhìn chồng mình thật lâu, anh đang đi tới đi lui trên tuyết lạnh. Anh đã lái xe 3 tiếng đồng hồ để đến nơi hoang vắng này, giữa trận bão tuyết mà chẳng hề nghĩ gì cho riêng mình, chỉ cố gắng để tìm cái vật quan trọng với tôi mà thôi.
Chiếc nhẫn có thể mất rồi, nhưng không có gì có thể thay thế được chồng tôi. Đột nhiên, chiếc nhẫn dường như chẳng còn quan trọng gì nữa. Tôi quyết định ngay rằng mình sẽ không nghĩ về bản thân mình quá nhiều nữa.
Suy nghĩ vậy, tôi mở cửa xe và bước ra ngoài. Một cái gì đó làm tôi chú ý... Kìa, chiếc nhẫn cưới của tôi! Tôi chộp lấy nó và đưa lên vẫy vẫy. Brad từ đàng xa chạy vội lại, mắt anh lộ rõ niềm vui. Rồi anh cầm tay tôi lên và đeo nhẫn vào. "Đây mới đúng là chỗ cho chiếc nhẫn này đây," anh nói thì thầm. Tôi nhìn vào mắt anh, và biết được mình đang có điều mà mình đang tìm kiếm. Đó không phải là chiếc nhẫn cưới của tôi -- mà chính tôi, người đã đánh mất bản thân mình.
Cuộc đời của người mang chức vụ mục sư chẳng có thể thay đổi. Điều duy nhất thay đổi là chính mình tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục di chuyển chỗ ở, di chuyển nhiều hơn là tôi thích. Và tôi vẫn phải bắt đầu lại hoài, mỗi khi chúng tôi đến chỗ mới. Nhưng tôi đã học biết cách quý trọng tên gọi "bà vợ của mục sư" mà người khác hay gọi.
Suy gẫm
Tình yêu là món quà thiêng liêng đến từ Thượng đế. Ngoài tình yêu lớn lao từ Thiên Chúa, Ngài cũng ban cho mỗi chúng ta những người yêu thương để nâng đỡ, chia sẻ cuộc sống ở trần gian này.
Nhân ngày lễ Tình Yêu 14-2 năm nay, xin Chúa chúc phước cho tình yêu của quý vị và các bạn. Với những ai đã lập gia đình, xin Chúa nhắc nhở lại giao ước quý vị đã từng lập trong ngày cưới của mình, để tiếp tục sống và xây dựng gia đình đầy phước hạnh trong Chúa. Những ai đang tìm hiểu nhau, xin Chúa hướng dẫn để các bạn kinh nghiệm được tình yêu thật và nhận lấy ơn phước lớn Chúa dành trên đời sống các bạn.
Tình yêu là món quà thiêng liêng đến từ Thượng đế. Ngoài tình yêu lớn lao từ Thiên Chúa, Ngài cũng ban cho mỗi chúng ta những người yêu thương để nâng đỡ, chia sẻ cuộc sống ở trần gian này.
Nhân ngày lễ Tình Yêu 14-2 năm nay, xin Chúa chúc phước cho tình yêu của quý vị và các bạn. Với những ai đã lập gia đình, xin Chúa nhắc nhở lại giao ước quý vị đã từng lập trong ngày cưới của mình, để tiếp tục sống và xây dựng gia đình đầy phước hạnh trong Chúa. Những ai đang tìm hiểu nhau, xin Chúa hướng dẫn để các bạn kinh nghiệm được tình yêu thật và nhận lấy ơn phước lớn Chúa dành trên đời sống các bạn.