Con người sinh ra đời, sống một số ngày, rồi chết. Ðó là con đường tăm tối mà ai cũng phải đi. Và thực sự, chúng ta không biết mình đi về đâu. Mỗi tôn giáo có cách lý giải riêng. Mỗi quốc gia đều có vị thần chết của mình. Trong thần thoại Hy Lạp, Hades là diêm vương, còn Thanatos là thần chết. Ðiều buồn cười là cha của Thanatos là Nyx, thần đêm, và mẹ là Erebos, thần bóng tối. Thật là sự kết hợp tuyệt vời. Thần đêm lấy thần bóng tối, sinh ra thần chết. Trong thần thoại Ai Cập, diêm vương là Osiris. Người Ai Cập có niềm tin mãnh liệt vào đời sau, vì thế các bậc quân vương chuẩn bị cho điều đó hết sức chu đáo, thể hiện qua các kim tự tháp, là kỳ quan của thế giới mà sự tìm hiểu và khai quật khiến thời đại tân tiến ngày nay phải ngã nón ngưỡng mộ.
Người Việt chúng ta chịu ảnh hưởng Trung Hoa nên rất quen thuộc và cũng rất nể sợ diêm vương. Nếu ai muốn biết mặt diêm vương, cứ vào các chùa của người Hoa trong Chợ Lớn sẽ được toại nguyện. Theo Tây phương, tử thần mang hình dáng bộ xương người, có khi khoác bên ngoài một áo choàng đen, có mũ chụp rộng che cả đầu, chỉ chừa ra đôi mắt đỏ tươi, tay cầm lưỡi hái, lừ đừ tiến tới để đoạt mạng người. Chúng ta không rõ niềm tin khởi thủy của dân tộc Việt về sự chết như thế nào, nhưng cho đến ngày nay, do ảnh hưởng của Trung Hoa và Tây phương, chúng ta đều quen thuộc với ý niệm về diêm vương và thần chết. Trên con đường tăm tối mà loài người lầm lũi tiến bước, ai nấy đều tưởng tượng cho riêng mình về điều gì sẽ xảy ra nơi cuối con đường. Tôn giáo, thần thoại, truyền thuyết được đặt ra và truyền tụng từ đời này qua đời kia, dần dần ăn sâu vào tâm não từng dân tộc. Trong rừng tư tưởng ấy, và trong bóng tối đen dầy, làm sao chúng ta biết được đâu là sự thật. Ngạn ngữ có câu: “Thiên cơ bất khả lậu,” quả không sai.
Luận về sự sống, sự chết, nhà truyền giáo nỗi tiếng Billy Graham đã viết: “Mỗi ngày chúng ta nghe rất nhiều tiếng nói chỉ dẫn chúng ta phải sống như thế nào. Chúng ta được bày cách làm thế nào được trẻ trung, khỏe mạnh, tươi đẹp, lạc quan, giàu có, lịch thiệp. Những điều này cũng có lý, nhưng chúng chỉ nhằm chú tâm vào đời hiện tại. Thật ra, cuộc đời chỉ là bến trạm, tan nhanh như hơi sương... Nếu chúng ta muốn sống cuộc đời tốt nhất, chúng ta cần đối diện sự thật là đường đời đang đi dần đến đoạn kết.”
Ðể bày tỏ niềm tin Cơ Ðốc về điều gì sẽ xảy ra nơi cuối con đường, thiết tưởng phân đoạn chúng tôi tạm phỏng dịch sau đây từ quyển sách “Ðối Diện Sự Chết và Ðời Sau” của Mục sư Billy Graham sẽ giải bày cho chúng ta phần nào. Bạn dựa vào điều gì để bảo đảm mình sẽ được vào thiên đàng? Bất cứ người nào từng sống trên đời cần có câu trả lời cho câu hỏi này. Tại sao có một số người đương nhiên nghĩ rằng họ sẽ được vào thiên đàng? Người ta có nhiều câu trả lời, nhưng tựu trung gồm có ba ý chính.
- Ý thứ nhất là: “Hãy xem những gì tôi đã làm. Công đức của tôi xem ra rất khá so với nhiều người khác. Tôi được lên thiên đàng vì tôi đã có cuộc sống tốt trên trần gian.” Thật là tội nghiệp cho người này. Thánh Kinh viết: “Vì mọi người đều đã phạm tội và thiếu mất sự vinh hiển của Chúa.” Dù công đức của chúng ta đạt điểm 10/10 thì vẫn không đủ cho chúng ta vào thiên đàng. Không ai có cuộc sống tốt đủ để xứng đáng với thiên đàng.
- Ý thứ hai cho rằng: “Tôi không biết và cũng không cần biết. Ðôi khi tôi cũng nghĩ về thiên đàng, những rồi mãi lu bu bận rộn với những việc khác quan trọng hơn.” Ðiều này giống như các bà mẹ thường rầy con: “Này, có nói quanh co rồi cũng chẳng đâu vào đâu.” Thánh Kinh sách Rô-ma chương 1 câu 20 viết:“Bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, thì từ buổi sáng thế vẫn sờ sờ như mắt xem thấy, khi người ta xem xét công việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được.” (Rô ma 1:20). Cuối cùng, chỉ có một câu trả lời khiến người ta nhận được tràn đầy niềm vui và ân huệ bước vào thiên đàng, đó là: “Vì tôi tin nơi Chúa Giê-xu Cơ Ðốc và nhận Ngài làm Chúa Cứu Thế của tôi. Ngài là Ðấng ngồi bên hữu Ðức Chúa Trời, hằng cầu thay cho tôi.” Với câu trả lời như vậy, không gì có thể ngăn trở Cơ Ðốc nhân này bước vào thiên đàng.
Trong Mùa Thống Khổ, hãy ý thức được con đường tăm tối chúng ta đang bước đi trong vô vọng để khóc than cho linh hồn mình. Hãy nhớ rằng, vì cảm thương cho số phận hẩm hiu của chúng ta, Chúa Giê-xu đã đến thế gian, chịu đau thương và chịu chết vì tội chúng ta. Trong mùa Phục Sinh, hãy nhận biết rằng chúng ta có hy vọng. Thiên Phụ Từ Ái đã nói trước cho chúng ta biết rằng bởi đức tin nơi huyết chuộc tội của Chúa Giê-xu, chúng ta sẽ bước vào thiên đàng vinh hiển với Ngài, nơi cuối con đường.
Bình Minh
(Nguồn: Chân Trời mới).