Một số người được cứu rất cảm kích, và những người chung quanh vùng đó cũng thấy được ích lợi và ý nghĩa của trạm cứu sinh, họ mới suy nghĩ và muốn lập nên một đội cứu nạn có tổ chức hơn. Thế là họ cùng nhau bỏ thời gian, tiền bạc, và công sức để cộng tác trong công việc. Họ mua thêm nhiều tàu cứu nạn mới, và những thành viên trong đội cứu nạn được đào tạo chuyên nghiệp hơn. Bây giờ, một trạm cứu nạn nhỏ thật sự đã được thành lập.
Một vài thành viên mới trong đội cứu nạn cảm thấy không hài lòng lắm với căn nhà nhỏ bé và thiết bị nghèo nàn. Họ cảm thấy cần phải xây một cơ sở tốt và tiện nghi hơn, nhằm làm nơi trú thân cho những nạn nhân vừa được cứu khỏi chết đuối từ biển. Họ thay thế những cái võng cấp cứu thô sơ bằng giường thật tươm tất, và đồ đạc tiện nghi hơn được trang bị cho cơ sở mới -- vốn đã được mở rộng hơn. Giờ đây, trạm cứu sinh trở nên một địa điểm quen thuộc cho mọi thành viên trong đội cùng hội họp lại với nhau, và họ trang trí chỗ này nên thật đẹp mắt, thanh nhã, và bây giờ, nơi đây gần giống với một câu lạc bộ vậy.Một số thành viên của đội cứu sinh không còn hứng thú với việc ra biển để cứu người chết đuối nữa, cho nên họ giấu bớt những chiếc thuyền cứu sinh đi. Tuy nhiên mục đích cứu người gặp nạn trên biển vẫn được mọi người nhớ đến, vì thế, trong phòng họp của trạm cứu sinh, một chiếc thuyền cứu nạn được đặt trang trọng như một kỷ niệm.
Trong buổi họp sau đó, thành viên của câu lạc bộ chia thành hai phe. Đa số thành viên của hội muốn chấm dứt những hoạt động cứu nạn của hội, bởi vì họ cảm thấy rất khó chịu, nó như một cản trở cho sinh hoạt cũng như cuộc sống thường nhật của câu lạc bộ. Một số nhỏ thành viên thì nhất định phải duy trì hoạt động cứu nạn vì đó chính là mục đích ban đầu của câu lạc bộ, và họ chỉ ra rằng họ được kêu gọi để dựng một trạm cứu nạn chứ không phải một câu lạc bộ. Cuối cùng, mọi người quyết định bỏ phiếu để thống nhất ý kiến. Nhóm nhỏ các thành viên muốn duy trì việc cứu nạn bị thất thế, những người khác bảo rằng nếu nhóm này muốn cứu nạn nhân đắm tàu, họ có thể bắt đầu dựng một trạm cứu sinh một nơi khác gần bờ biển.
Họ đã làm như vậy.
Tàu thuyền vẫn thường xuyên bị đắm ở vùng biển đó, nhưng đa số hành khách đều chết đuối cả.
Suy gẫm Là những môn đồ của Chúa Jêsus, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là ra đi và đem người khác trở về với Chúa, biến đổi họ trở nên môn đồ Ngài. Nói cách khác, chúng ta phải ra đi và cứu người. Tuy vậy, nhiều lúc chúng ta bận rộn với những công việc tổ chức, với các chương trình, kế hoạch tự đề ra, hay có khi chúng ta tự thỏa lòng với cuộc sống bình yên hiện tại, để quên mất mục đích chính mà Chúa đặt để trên cuộc đời mình.
Bạn có đang bận rộn quá đến nỗi quên mất mục đích và những hứa nguyện của mình chăng?
Bạn có đang bận rộn quá đến nỗi quên mất mục đích và những hứa nguyện của mình chăng?
Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Matthơ 28:19-20
19 Vậy, hãy đi dạy dỗ muôn dân, hãy nhơn danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh mà làm phép báp tem cho họ, 20 và dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi. Và nầy, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế.
Matthơ 28:19-20
19 Vậy, hãy đi dạy dỗ muôn dân, hãy nhơn danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh mà làm phép báp tem cho họ, 20 và dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi. Và nầy, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế.