
Mục sư, nhà truyền đạo John Harper và người cháu gái 6 tuổi lên tàu Titanic để đến truyền đạo tại một trong những hội thánh vĩ đại nhất nước Mĩ, Moody Church ở Chicago. Hội thánh hồi hộp chờ đợi gặp vị mục sư quản nhiệm mới, vì Harper định chấp nhận lời mời của họ. Harper được biết đến là một nhà truyền đạo được ơn và đã quản nhiệm hai hội thánh ở Glasgow và London. Phong cách truyền đạo của ông phù hợp để trở thành một nhà truyền giáo
Khi tàu Titanic đâm vào tảng băng trôi, Harper đã đưa được cháu gái xuống thuyền cứu hộ. Là một người góa vợ, ông có thể được chấp nhận xuống thuyền với cháu gái, nhưng thay vào đó, ông đã từ bỏ cơ hội sống sót, chọn việc cho đám đông hỗn loạn một cơ hội nữa để biết về Chúa Giê-xu. Harper chạy đến từng người, nói một cách mạnh mẽ về Chúa Giê-xu. Khi nước bắt đầu nhấn chìm còn tàu, một người đàn ông đã khước từ sự cứu rỗi của Chúa, Harper đã đưa cho ông ta áo phao cứu hộ của mình và nói “ông cần áo này hơn tôi”. Cho đến những giây phút cuối cùng trên tàu, Harper vẫn nài nỉ mọi người dâng cuộc đời họ cho Chúa Giê-xu.
Con tàu biến mất trong đáy đại dương lạnh giá để lại hàng trăm người trôi nổi mà chẳng có hi vọng sống sót nào. Harper phải đấu tranh với cơn sốt và bơi đến với nhiều người nhất ông có thể, vẫn để chia sẻ Phúc Âm. Harper có thể thua trận chiến với cơn sốt, nhưng không phải trước khi cho họ được nghe lời chứng cuối cùng về Phúc Âm vinh hiển.
Khi Titanic căng buồm, trên tàu có ba hạng hành khách. Nhưng ngay sau bi kịch, công ty White Star Line tại Liverpool đặt một cái bảng bên ngoài văn phòng với chỉ hai hạng hành khách là “được biết là được cứu” và “được biết là mất tích”. Có những người được biết đến Chúa và sẽ được ở với Chúa đời đời trên thiên đàng và nhiều khác sẽ không bao giờ.
Văn Vân Anh ( theo Baptist Press)