Sau cơn
tai biến mạch máu não, tôi trở lại cuộc sống với bao khó khăn. Di chứng căn
bệnh khiến cánh tay phải của tôi bị liệt, sức khỏe giảm sút. Mỗi ngày ngồi ở
nhà nhìn cảnh vợ loay hoay cơm nước, cắm hoa rồi giao hoa cho khách, lòng tôi
nặng trĩu nỗi buồn. Nhiều khi giật mình tỉnh giấc, tôi cứ ngỡ đó chỉ là giấc
mơ. Đôi lần tôi tưởng mình không đủ mạnh mẽ để vượt qua thực tại phũ phàng khi
trở thành một người tàn phế. Chính em đã vực tôi dậy, dắt tôi qua mọi khó khăn.
Lại một thử thách khác đến. Cả tuần liền, đêm nào tôi cũng thức trắng. Dù em đã tìm mọi món thuốc dân gian như chè hột sen táo tàu, canh nhãn lồng… nhưng tôi vẫn không sao ngủ được. Em lại đưa tôi đến bệnh viện. Sau nhiều lần xét nghiệm máu rồi chọc tủy, một lần nữa em bàng hoàng khi biết kết luận của bác sĩ. Tôi bị chứng “đa hồng cầu”, một trong những căn bệnh hiếm và khó điều trị nhất. Suốt đoạn đường về nhà, tôi biết em đã khóc thật nhiều.
Mỗi lần tái khám, nhìn em chen chúc xếp hàng chờ tên chồng, tôi không cầm được nước mắt. Dù cả ngày vất vả với công việc buôn bán, cơm nước, nhưng buổi tối em vẫn tranh thủ chở tôi đến những quán nước quen thuộc. Em luôn muốn tạo cho tôi niềm vui dù bất kỳ ở nơi đâu. Vì vợ, mỗi ngày tôi tự hứa sẽ cố gắng tập luyện để nhanh chóng hồi phục. Tôi tin một ngày nào đó, cánh tay phải của mình sẽ mạnh mẽ như xưa, để lại làm chỗ dựa vững chắc cho em.
ĐỨC THÉP