Nếu em nói rằng 39
ngày chưa khiến em có thể nhận ra bất cứ điều gì, chưa khiến em thấy trái tim
mình loạn nhịp, chưa khiến em chắc chắn và cảm nhận được tình yêu ít nhất là của em thì cũng dễ tin lắm
phải không anh? Nhưng nếu nói rằng sau 39 ngày ngắn ngủi ấy, anh đã ra đi nhưng
tình yêu của em thì lại bắt đầu, anh có tin không, có ai cười không anh?
Đã thu rồi anh ạ! Thu
không chợt đến khi em thức dậy vào buổi sáng, không bất ngờ khiến em ngỡ ngàng
và bất giác nhận ra mà thu đến thật nhẹ nhàng như em có thể cảm nhận thấy rõ
ràng lắm. Hơi thở giao mùa em cảm nhận được trong từng phút giây, trong sự giao
động nhẹ nhất…
Chẳng như anh anh ạ!
Không giống như mùa
thu, anh đến nhẹ nhàng nhưng khiến em giật mình, và khi anh ra đi cũng như thế,
bất chợt.
Em chào mùa, mùa đã về rồi anh ạ!
Em chào mùa, mùa đã về rồi anh ạ!
Thu đã sang và đông
sắp đến, mùa của em!
Em thích cái heo may
nhè nhẹ, êm êm, dịu dàng, nồng ấm của hơi thu. Em mê hương hoa sữa nồng nàn thu
cuối, hương thơm ngọt ngào còn vương vấn sang cả mùa đông. Mùa đông với những
cơn gió lầm lì lạnh đến tê cóng, vậy mà em yêu, anh biết chứ?
Mùa về rồi, lạnh lắm
biết không anh?
Nhớ không anh? Nhớ cái
nắm tay đầu tiên bối rối, cái nắm tay bất chợt mà khiến em giật mình, nhưng ấm,
cái gục đầu trên bờ vai anh bình yên đến lạ. Những xúc cảm thoáng qua tưởng
chừng không vương vấn mà viết nên câu chuyện của em, câu chuyên ám ảnh em thật
dài.
Nhớ không anh? Nhớ cái
rét căm của mùa đông, rét đến run người, ánh mắt lầm lì chờ đợi của anh, cảm
xúc băn khoăn, khoảng thời gian trằn trọc nghĩ suy của em về lời tỏ tình bất
ngờ anh nói đêm khuya lạnh. Dòng tin nhắn dài, kéo dài thêm đêm em thức trắng
nhưng không kéo dài khoảng thời gian với em là hạnh phúc. Ngắn ngủi nhưng không
nhạt nhòa.
Nhớ không anh? Nhớ những con đường hun hút anh và em đã đi qua, những con đường mà em vẫn gục đầu trên bờ vai anh ngủ ngon lành, bình yên đến lạ. Nhớ bàn tay em bé nhỏ trong bàn tay anh gầy gầy, cái nắm tay thật chặt…tưởng chừng thật chặt! Đi qua những con đường hun hút ấy, anh còn nhớ không anh? Nhớ những câu chuyện của mình về những nơi mình sắp đến, nhưng giờ chỉ còn là sắp đến của ngày hôm qua. Những con đường cứ đi chỉ để đi, không mục đích, không điểm dừng đơn giản chỉ để em và anh có thể được ở bên nhau. Bất chấp những cơn mưa mà em vẫn cứ đi, những hạt mưa vẫn cứ bay bay đậu lên má, lên tóc mang theo niềm vui, làm bừng sáng cả nụ cười em, em yêu mưa từ đó. Vậy mà giờ đây chỉ còn mình em, cũng vẫn những cơn mưa làm ướt bờ vai em mỏng manh, trong cơn gió mùa se lạnh, em vẫn đi, đi để tìm lại trong em những hình ảnh, những kí ức mà nhạt nhòa nước mắt. Em nhớ!
Nhớ không anh? Nhớ 99
giây đèn đỏ dài mà qua nhanh trong tích tắc. 99 giây anh dừng lại nắm tay em
chặt hơn, 99 giây em vòng tay ôm lấy anh ấm hơn trong những cơn gió mùa lạnh
buốt. Em đã yêu hơn màu đỏ ấy, và giờ em cũng dừng lại lâu hơn ở 99 giây dài
đằng đẵng, một mình, để nhớ…!
Và có nhớ không anh,
nhớ em ngang ngạnh, bướng bỉnh và trẻ con đến mức nào. Chắc chắn anh không quên
đâu nhỉ, vì đó chính là lí do khiến anh rời xa em…Vài ngày đông ngắn ngủi viết
nên cho em câu chuyện dài, viết nên cho em kí ức và kỉ niệm, in sâu vào trái
tim em yếu mềm, khiến em nhớ khi em một mình, khi em bù đầu trong công việc,
tất bật trong cuộc sống ồn ào. Để em cứ hoài niệm và mong chờ.
Biết không anh! Em
luôn tự trách mình vô tâm không biết giữ cho riêng mình niềm hạnh phúc, để đến
khi hạnh phúc êm đềm vụt mất mới ôm nỗi đau cho mình em. Nhưng ngày anh đi em
mới nhận ra em yêu anh thật lòng. Em cũng chợt nhận ra tình cảm của anh chỉ
thoáng qua nhẹ như cơn gió lạ, không đủ để viết nên chữ yêu chân thành. Có
những lúc em thấy anh thoáng buồn, nhưng em biết trong những trăn trở của anh,
chẳng bao giờ có em, trong những phút đăm chiêu của anh là một người khác. Vậy
mà em vẫn mãi tiếc nuối niềm hạnh phúc mỏng manh, ngắn ngủi, vậy mà em vẫn ngốc
nghếch ghi sâu những kỉ niệm, giữ chúng cho riêng mình.
Em sai đúng không anh,
còn sai vì sao thì em cũng không rõ nữa. Em cũng đã từng ngộ nhận phải không
anh. Nhưng giờ thì thôi anh nhé, em cũng chẳng còn ngộ nhận, do đó em cũng
chẳng còn sai, em cũng chẳng còn những lỗi lầm. Giờ chỉ còn mình em với mùa thu
của em heo may, se se lạnh và mùa đông em chờ… Anh nhé!