Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

CHÚA CÓ THỂ LÀM GÌ VỚI 57 CENT?


Vào một buổi sáng Chúa nhật, tại một ngôi nhà thờ nhỏ kia, có một cô bé nhỏ đang đứng khóc thút thít. Cô bé không được vào lớp học Kinh Thánh vì đã quá đông đúc, không còn chỗ cho cô bé nữa.

Bất chợt ông mục sư đi ngang qua, cô bé òa khóc nức nở, "Ông mục sư ơi, con không được vào lớp Trường Chúa Nhật học".

Nhìn cô bé con mặt mày lấm lem nước mắt, đầu tóc rối bù, ông mục sư dường như hiểu được vấn đề. Ông cầm tay dẫn cô bé vào lớp trường Chúa nhật, tìm một chỗ ngồi để cô bé được học Kinh Thánh vào buổi sáng hôm đó.

Đứa trẻ rất sự cảm động về những gì ông mục sư đã làm, đến lúc đi ngủ, nó tiếp tục nghĩ về những đứa trẻ giống mình, chúng nó cũng không có điều kiện để được học biết về Chúa Giê-xu.

CHÚA LÀM CHỦ NGÔI NHÀ


Có một người đàn ông giàu có nọ, ông sống trong một ngôi nhà thật rộng lớn và sang trọng. Ngôi nhà của ông có rất nhiều phòng, và cứ trong mỗi phòng, ông sửa sang, trang trí và làm cho nó thoải mái, sang trọng hơn phòng nằm trước nó.  Trong ngôi nhà của mình, ông treo rất nhiều tranh ảnh và để những bức tượng điêu khắc rất xinh đẹp. Những chùm đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà, những tay cầm trên cầu thang được giát vàng và chạm trổ rất tinh xảo. Ngôi nhà của ông trông xinh đẹp biết chừng nào.

 Vào một ngày nọ, ông quyết định mời Chúa đến nhà và ở với ông. Khi Chúa đến nhà, ông dành cho Chúa một căn phòng đẹp nhất trong những căn phòng xinh đẹp của ông. Căn phòng này nằm trên tầng lầu và ở cuối phòng ăn lớn trong căn nhà. "Con dành phòng này cho Chúa, xin hãy ở đây với con cho đến khi nào Chúa không thích ở nữa và Chúa có thể làm bất cứ điều gì Ngài muốn trong căn phòng này. Xin Chúa nhớ là tất cả những thứ trong căn phòng này là của Chúa nhé".

CHIẾC MẠNG NHỆN





Có một người lính trẻ nọ phải đối diện với một trận chiến thật khốc liệt và đầy tuyệt vọng. Quân thù gần như đánh bại toàn bộ đội quân của anh. Anh cùng các đồng đội của mình nhận được lệnh phải tháo chạy khỏi trận tuyến. Họ cố gắng hết sức tháo chạy trong sợ hãi để cứu mạng sống mình. Kẻ thù truy đuổi theo sau ráo riết. Anh lính trẻ chạy thục mạng, lòng tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng chẳng bao lâu sau đó, anh thấy mình đã chạy lạc khỏi các đồng đội.

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

NGUỒN GỐC & HẬU QUẢ CỦA TỘI LỖI


                                                                                                                       By Pastor The Van Le


Kính Thánh: Sáng-Thế-Ký 3: 1- 24

             I. Tội lỗi là gì?

           Theo nghĩa thông thường, tội lỗi là những hành động trái ngược với luân thường đạo lý bị xã hội lên án. Cũng có thể hiểu một cách khác, tội lỗi là những việc làm mà luật pháp cấm đóan hoặc lương tâm cáo trách. Tuy nhiên theo Kinh thánh  Cựu ước bày tỏ “tội lỗi” được hiểu một cách khác, mang  ý nghĩa thần học, được chia thành ba lọai chính sau đây:

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 32



Ông già hình như đã quên hẳn Duyên và đang nói thao thao một mình. Nhưng Duyên vẫn chăm nghe. Khi ông nói xong, nó chào ông và hứa sáng hôm sau sẽ lên sớm để mang hành lý của ông ra nhà ga trên đường nó đi đến trường học. Đoạn nó chạy về nhà trong lúc hoàng hôn của mùa xuân đang buông xuống, gió ấm mùa Xuân thổi qua rừng và tiếng tuyết rơi nhỏ giọt từ trên cành xuống dưới đất. Nó chạy vội về nhà vì nó muốn viết thơ cho An để nhờ ông già mang đi hộ vào sáng hôm sau. Nhưng việc đầu tiên trước khi nó làm lúc về tới nhà là đem treo cây thập tự cẩn thận lên đầu giường chỗ nó nằm rồi mới chạy xuống nhà bếp để kiếm giấy bút.
Trong nhà bếp là cả một cảnh bừa bộn. Má nó đang bận ở chuồng bò nên không có thì giờ rửa nồi chảo và đổ nước dơ. Duyên thường vẫn giúp má nó. Nhưng tối nay nó vội. Nếu nó lẻn vào phòng ngủ thì nó có thể ngồi viết bình yên. Má nó lát nữa sẽ dọn dẹp nhà bếp và sẽ không biết nó vào đây.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 31


CHƯƠNG 18

Tuần lại tuần, trôi qua dưới thung lũng cũng như trên miền núi. Tuyết đã bắt đầu tan chảy và những dòng suối nhỏ đầy ứ nước đã trở thành những dòng thác lũ. Ở các cánh đồng dọc theo bờ sông, hoa cỏ đã bắt đầu mọc lên. Bò và dê bị giam hãm trong chuồng đã bắt đầu giậm chân đòi được thả ra ngoài. Từng trận gió nam thổi ngược thung lũng và trong rừng thông, nhựa sáp dâng lên tiết ra mùi thơm ngọt dịu. Mùa Xuân đã trở về trên miền núi.
Nội bận rộn lo việc cọ rửa và don dẹp nhà cửa trong dịp Xuân về. Ông Bình thì bận rộn vì đàn bò mới đẻ. Như vậy cũng là một điều hay, vì khi bận việc, họ không thấy nhớ con cháu cho lắm, dẫu rằng mỗi con bê non nớt mũi đỏ hồng lại nhắc ông Bình nhớ đến bé Danh. Nội thì mỗi ngày một thêm già, mắt mỗi ngày một thêm kém. Nhiều lúc đang cọ rửa đồ đạc, Nội bỗng ngồi sụp xuống, rồi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Nội thường tưởng tượng như nghe thấy tiếng khập khiễng chân giầy chân nạng của một đứa bé đang ca hát. Nhưng lúc Nội tỉnh dậy thì chỉ thấy cảnh vắng lặng trong nhà, và những lúc ấy, Nội thường tự hỏi không biết bao lâu nữa An và bé Danh mới trở về nhà.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 30


 CHƯƠNG 17

Khi xe lửa tới thành phố, Danh được đưa thẳng tới bệnh viện, vào trong một căn phòng rộng đông chật những trẻ con cũng què quặt hay khập khiễng như nó. Trông nom đám trẻ con ấy là một cô điều dưỡng nom dáng vẻ hơi mệt nhọc. Danh liếc nhìn đám trẻ và quyết định ngay là phải làm cho chúng vui lên. Nó liền xin chống nạng nhảy những bước dài như con đại thử suốt tận cuối phòng. Bọn trẻ thích quá nên chưa đầy một tiếng đồng hồ Danh đã thành bạn thân của tất cả mọi đứa. Con mèo con thì được xuống dưới bếp để ở trong một cái rổ và được phép mang lên thăm Danh vào những giờ thăm viếng.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 29


 CHƯƠNG 16
 
Mấy tiếng đồng hồ sau, An đã có mặt ở nhà Duyên. Trùm kín trong mũ và áo choàng len, nó ngồi trên một chiếc ghế đu lớn bằng gỗ, mỉm cười với Duyên lúc ấy đang ngồi trên giường, cằm tựa vào đầu gối. Duyên vẫn hãy còn hơi tái xanh và mệt nhọc, nhưng trong lòng nó cảm thấy dễ chịu và vui sướng.
“Duyên hãy kể hết cho An nghe đi”, An giục, mắt ánh lên một niềm thán phục và kinh ngạc. “Mọi người đều đã nói anh thật vô cùng can đảm và gan dạ. Anh phải kể từ lúc bắt đầu và nói rõ cho An nghe lúc ở trên đỉnh đèo anh thấy thế nào”.
Duyên nheo trán. Được gọi là can đảm kể cũng khoái và nó cũng muốn kể câu chuyện sao cho thật hay, nhưng không hiểu sao nó thấy mọi việc hình như xa vời và khó nói quá, như thể ở trong một giấc mộng vậy. Nó đâu hiểu rằng người nó lúc ấy lạnh cứng và mệt nhoài, khiến trí óc nó đâu còn ghi nhận được rõ ràng mọi việc xảy ra.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 28



Ông Văn đặt bé Danh xuống, ông nói: “Giờ phiền mọi người cho, tôi mượn cái xe trượt tuyết, tôi sẽ dẫn cậu Duyên về nhà. Xin chào tạm biệt cả nhà. Sáng mai đúng tám giờ rưỡi hai cháu sẽ gặp tôi ở sân ga. Các cháu nhớ mang đủ đồ dùng cần thiết để ở trên tôi chừng vài ba tháng. Cháu An sẽ giúp nhà tôi buổi sáng còn buổi tối sẽ đi học. Vậy buổi chiều cháu tha hồ ở chơi với em cháu”.
Ông Bình thờ thẩn bắt tay bác sĩ Văn và giơ tay lau trán mình. Mọi việc diễn tiến mau quá đến nỗi ông tưởng như mình đang mê ngủ. Ông chỉ biết rõ có một điều là bắt đầu từ sáng mai ông sẽ phải sống xa hai đứa con thân yêu là An và bé Danh trong suốt hai ba tháng trời. Ngoài ra ông không còn nhớ được gì hết. Ông lảo đảo đi về phía chuồng bò để lo vắt sữa bò và để cố nhớ lại mọi việc trong bầu không khí quen thuộc êm ả của chuồng bò.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 27


Bé Danh nhảy một bước thật là xa. Bác sĩ Văn vổ tay khen: “Giỏi lắm! Thật giống hệt như con đại thử ta đã được coi một lần trong sở thú. Giờ cháu hãy bỏ đôi nạng xuống và đi lại phía ta xem sao”. 
 Danh khập khiễng đi phía ông. Miệng nó mĩm cười nhưng cái chân đau của nó kéo lê nom thật tội nghiệp. Ông Văn cũng mỉm cười rồi ông nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên đặt ngồi lên đùi như cũ. Ông còn cho thêm nó một cái kẹo sữa nữa.
Từ nãy Nội vẫn chăm chú theo dõi cử chỉ của hai người. Đến lúc ấy Nội mới quay lại bảo An: “Cháu hãy đặt ấm lên bếp để lấy nước pha trà. Nhớ mang cả hộp bánh bích-qui bơ ra nhé”.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 26


CHƯƠNG 15 
 
Ông Bình đích thân đánh xe trượt tuyết ra tận nhà ga. Lúc xe lửa tới, ông chở ngay bác sĩ Văn và Duyên về thẳng nhà. Dân làng kéo nhau ra đứng ở cửa để nhìn vị bác sĩ danh tiếng đi qua, vì ai nấy đều đã được nghe rõ chuyện. Tên bác sĩ Văn được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, và mỗi lần ông lại thêm nổi tiếng. Còn trẻ con thì kháo nhau làm như ông có mang theo một cây đũa thần chỉ cần khẽ đụng vào người bé Danh là nó khỏi liền. Duyên cũng được nói tới như thể nó là một thứ phép mầu hiện đại, nhưng nó không nghe được những lời mọi người nói về nó vì xe chạy nhanh quá, lại thêm tiếng nhạc leng keng inh ỏi. Nhưng như thế cũng hay, vì đỡ làm cho nó thành kiêu căng, tự đắc.
Nó ngồi trên xe, tựa mình vào ông Văn. Dầu nó có gắng sức cũng không bước đi được, mọi người phải đỡ nó từ trên xe lửa xuống; tứ chi nó cứng ngắc không chịu cử động theo ý muốn. Tuy mệt rã rượi, nó vẫn cảm thấy khoan khoái, hân hoan và tràn đầy hy vọng. Lúc xe về gần tới nhà, lòng nó reo vui như muốn hòa nhịp với tiếng nhạc đeo ở cổ lừa kéo xe trượt tuyết.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 25


Duyên đã nói đúng; thật quả không có cách nào khác. Ông Văn ngồi ngó Duyên như thể ngó một vật kỳ lạ, hiếm có. Trong lúc ấy tay Duyên mò vào trong cái áo sơ mi nó vẫn còn mặc trên người và lôi ra cái vớ đựng tiền.
“Thưa ông”, nó nói, “chừng này tiền liệu đã đủ để chữa cho bé Danh chưa?”
Ông Văn moi mớ giấy bạc đựng trong chiếc vớ cũ ra và không khỏi thốt ra một tiếng ngạc nhiên. Quay về phía Duyên, ông nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết, “Trước khi chúng ta bàn thêm, cháu phải nói cho ta hay cháu đã lấy tiến này ở đâu? Cháu có biết bao nhiêu tiền cả thảy không?”
Duyên đáp giọng buồn ngủ: “Cháu không biết rõ. Nhưng chị cháu bảo muốn nhờ ông phải mất nhiều tiền lắm. Ông thấy từng ấy đã đủ chưa?”

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 24


  CHƯƠNG 14


Ông Văn thức dậy rất sớm. Điều đầu tiên ông suy nghĩ ấy là thấy bão đã dứt và thung lũng hoàn toàn yên tĩnh. Đoạn ông nhớ lại ngày hôm nay là ngày ông trở về nhà.
Ông Văn rất vui mừng được trở về nhà. Ông bị đau yếu nên phải tìm lên miền núi nầy để nghỉ ngơi một tuần lễ. Nay ông đã hồi phục và sẵn sàng để làm việc trở lại. Ngày hôm nay ông sẽ đáp chuyến xe lửa sớm và vào khoảng gần trưa ông đã về tới nhà rồi. Chắc người nhà sẽ đón tiếp ông linh đình lắm đấy.
Đám trẻ chắc sẽ làm ồn lắm! Nghĩ tới các con ông mỉm miệng cười: nào thằng Mạch khỏe mạnh cứng cáp, con Vân nhí nhảnh vui cười, chú Biền mập mạp nghiêm trang, và nay lại thêm bé Đào. Hết nghĩ tới con ông lại nghĩ tới vợ? Bà Văn tươi vui và tóc cũng quăn như tóc bé Vân, nhưng cứ đến buổi chiều là bà thường mệt nhoài. Ông ước gì có thể kiếm được một người để giúp đỡ bà, vì bà phải một mình trông nom các con từ ngày chị vú bỏ đi lấy chồng cách đây một tháng. Thôi được, để khi trở về  nhà ông sẽ lo việc nầy.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 23



Nó ngừng lại trong giây lát, bâng khuâng tự hỏi sao ý nghĩ ấy không đến với nó từ trước. Thật giản dị! Nó chỉ cần xỏ chân vào giầy trượt tuyết rồi phóng mình qua con đường mòn trong rừng để trở về nhà.
Nó sẽ nói với mọi người: “Tôi đã cố gắng hết sức mình, nhưng không thể nào đi thoát được” và gia đình ông Bình chắc sẽ coi nó như một vị anh hùng dù nó đã thất bại.
Gió gầm thét khủng khiếp. Các cây to gào lên, cành cây vung ra như những cánh tay dài; Duyên đã tới gần chót đỉnh rừng, giữa cảnh hoang vu man rợ của con đường đèo. Ở đây gió có thể nhấc bồng nó lên và quăng nó vào vách đá như những bông tuyết. Hai hàm răng nó va vào nhau lập cập và nó bật lên khóc.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 22


Nó thụt lên thụt xuống khi đi qua cánh đồng chót. May quá, chuồng bò vẫn chưa khóa. Nó hết sức cẩn thận bước vào trong. Vừa nhấc được đôi giầy trượt tuyết xuống thì nó nghe thấy tiếng cánh cửa mở tung và nhìn thấy má nó cùng chị Mai bước vào, tay cầm chiếc đèn bão. Duyên vội gác đôi giầy trượt tuyết vào cạnh tường rồi nằm áp mặt xuống nền nhà dơ bẩn, phía sau con bò lớn nhất.

Bà Mầu giơ cao cây đèn bão soi sáng chung quanh chuồng bò rồi nói với Mai giọng đầy lo âu: “Nó không có đây, con ạ! Má cho là con nói đúng đấy! Nó đã có ý nghĩ điên rồ về việc đi tìm kiếm ông bác sĩ. Chắc lúc này nó đang lội bộ qua đường núi ấy. Thằng nhỏ ngu đến nỗi không mang cả giầy trượt tuyết đi. Má đang nghĩ không biết mình có nhờ được ông Bình đi kiếm nó về hộ không nó đi bộ chắc chưa được bao xa”.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 21


CHƯƠNG 13



Lên tới phòng riêng rồi, Duyên bắt tay vào việc ngay. Nó không để lỡ một giây đồng hồ nào. Nó lấy cái áo khoác ngoài treo trong tủ xuống, và đội lên đầu cái mũ len trùm kín cả hai tai. Nó quấn vải quanh chân rồi xỏ chân vào đôi giầy bền chắc nhất. Đoạn nó viết để lại cho má nó mấy chữ hẹn sáng mai nó mới về nhà.
Nó rón rén xuống thang đi vào nhà bếp lấy bánh mì, phó mát bỏ đầy túi. Nó không quên mang theo cả một hộp quẹt. Đoạn nó nhẹn nhàng nhấc cái then cái cửa sau lên rồi khom mình bò qua sân tới nhà kho. Cây đèn bão treo trên tường. Nó đốt đèn lên, và ánh sáng của cây đèn khiến nó vững dạ thêm. Nó tự hỏi không biết có nên lấy giầy trượt tuyết không, nhưng sau nó quyết định là lúc ấy trời đã tối quá. Nó mở cánh cửa phía bên kia nhà kho và bước ra cánh đồng lộng gió. Một trận cuồng phong thổi tới khiến nó suýt té nhào, nhưng nó cắn răng chống lại. Cuộc hành trình đầy mạo hiểm của nó bắt đầu.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 20


                                               “Đọc ở đoạn nào trong Kinh Thánh hở Nội?”, An hỏi.
“Trong suốt cả Kinh Thánh chứ không riêng ở đoạn nào”, Nội đáp. “Hồi khuya rồi chúng ta đã lớn tiếng đọc phần Phúc âm của Mác, có phải vậy không? Và trang nào cũng tràn đầy tình yêu thương của Chúa Giê-xu, tình yêu thương của Ngài đối với những kẻ thù nghịch của Ngài, tình yêu thương của Ngài đối với những người nghèo khổ và đau đớn, tình yêu thương của Ngài đối với trẻ thơ. Cháu hãy tự đọc kỹ mọi chuyện về đời sống của Đấng Christ và hãy nghĩ nhiều tới đường lối yêu thương của Ngài và cháu nên nhớ rằng chính cái tình yêu thương đó nó nhập vào lòng cháu khi cháu mời Đấng Christ ngự vào trong cháu”.

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 19


CHƯƠNG 12
Lòng phơi phới, Duyên nhẹ nhàng bước lên đồi. An đi bên cạnh nó. Trước kia chưa bao giờ hai đứa cùng đi chung với nhau ở trường về, nhưng nay thì tình thế đổi khác.
Đối với Duyên, đấy là một buổi sáng hạnh phúc trong đời. Thầy giáo, không giải thích lý do, bỗng nhiên nói cho cả lớp hay rằng trong ngày nghỉ ông đã được coi một tác phẩm điêu khắc gỗ đẹp đến nỗi nay ông quyết định trao giải thưởng nữa. Rồi trước sự ngạc nhiên của hết thảy học sinh, thầy gọi Duyên lên nhận giải thưởng. An cũng mừng quá suýt xỉu đi khi thầy giáo kể lại đầu đuôi câu chuyện. Sau đấy các học sinh xúm lại để ngắm những vật bằng gỗ do Duyên tạc khắc và người lớn tiếng tán thưởng nhiều hơn ai hết lại chính là Thạch. Thạch vui vẻ nói cho chúng bạn biết nó thật may mắn vì các con vật ấy đã đưa dự thi quá trễ, nếu không, nó chẳng thể nào đoạt giải được. Mọi người đều đồng ý. Sau đấy nó đồi coi cuốn sách giải thưởng của Duyên, và đám học trò gái la lớn: “Ủa, sao giống hệt cuốn sách của con An”. An đã lo thằng Duyên sẽ nói: “Chính cuốn sách của An đó”. Nhưng Duyên chỉ lửng lơ đáp: “Thật vậy ư?” và đợi khi không ai ngó, nó khẽ nháy mắt với An.

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

MỘT BÀI THƠ TUYỆT VỜI


Nominated by UN as the best Poem Written by an African Kid 


When I born, I black 
When I grow up, I black : 
When I go in Sun, I black 
When I scared, I black 
When I sick, I black 
And when I die, I still black 

Người con gái quê ta


Lê Nguyễn Hà Vy

Hỡi em người con gái quê ta
Người con gái Việt Nam Dân Tộc
Em chào đời trên quê hương Đại Lộc
Và lớn lên giữa ruộng xanh nà bắp
Quần ống xăn với chân lấm tay buồn