Ông già hình như đã quên hẳn Duyên và đang nói thao thao một mình. Nhưng Duyên vẫn chăm nghe. Khi ông nói xong, nó chào ông và hứa sáng hôm sau sẽ lên sớm để mang hành lý của ông ra nhà ga trên đường nó đi đến trường học. Đoạn nó chạy về nhà trong lúc hoàng hôn của mùa xuân đang buông xuống, gió ấm mùa Xuân thổi qua rừng và tiếng tuyết rơi nhỏ giọt từ trên cành xuống dưới đất. Nó chạy vội về nhà vì nó muốn viết thơ cho An để nhờ ông già mang đi hộ vào sáng hôm sau. Nhưng việc đầu tiên trước khi nó làm lúc về tới nhà là đem treo cây thập tự cẩn thận lên đầu giường chỗ nó nằm rồi mới chạy xuống nhà bếp để kiếm giấy bút.
Trong nhà bếp là cả một cảnh bừa bộn. Má nó đang bận ở chuồng bò nên không có thì giờ rửa nồi chảo và đổ nước dơ. Duyên thường vẫn giúp má nó. Nhưng tối nay nó vội. Nếu nó lẻn vào phòng ngủ thì nó có thể ngồi viết bình yên. Má nó lát nữa sẽ dọn dẹp nhà bếp và sẽ không biết nó vào đây.
Nó lẻn vội ra khỏi nhà bếp. Lên tới phòng ngủ nó nằm bò ra sàn gác bên cạnh giường nằm. Nó vừa mới bắt đầu viết thì tình cờ ngó lên, nó nhìn thấy cây thập tự chạm khắc nó treo trên tường.
Nó ngó cây thập tự một lúc khá lâu, óc suy nghĩ rất nhiều, ông già đã nói gì với nó? À, “Tình yêu thương trọn vẹn” lạ thật, sao nó cứ nghe thấy mấy tiếng này mãi, “Tình yêu thương trọn vẹn cứ tiếp tục hành động mãi mãi cho đến khi không còn gì để hành động nữa”.
Nó còn nhỏ nhưng cũng muốn làm như Cứu Chúa và yêu thương trọn vẹn như Ngài. Nó nghĩ đến đống nồi chảo dơ còn để trong nhà bếp chờ người đến rửa.
Tự nhiên nó thấy nóng bừng cả mặt. Nó liền chậm chạp đứng lên. Chừng nửa giờ sau, khi má nó bước vào nhà bếp, bà thấy trong đó sạch sẽ ngăn nắp và ngồi ở bàn là một cậu Duyên lòng vui vẻ thảnh thơi đang cắm cúi viết.
Sáng sớm hôm sau, khi rừng hãy còn đầy bóng tối âm u, Duyên đã đi lên nhà ông già trên núi. Một già một trẻ cùng nhau xuống núi bỏ lại ngôi nhà trơ trọi ở đó chờ đợi ngày ông già trở về. Khi họ đi tới bìa rừng, sương muối bắt đầu tan trong thung lũng, gà cất tiếng gáy và mặt trời đã chiếu tới đỉnh núi.
Khi tàu khởi hành, ông nhắc Duyên: “Khi hoa dại bắt đầu nở, ta sẽ trở về. Cháu viết thơ nói cho ta biết lúc nào chúng nở trong thung lũng. Như vậy ta sẽ có thừa thì giờ để trở về trước khi chúng nở ở trên núi. Nhớ nhé, Duyên!”
Câu trả lời của Duyên bị tiếng ầm ầm của xe lửa nhận chìm. Con tàu lắc lư đi xa rồi khuất dạng sau khúc quanh của ngọn đồi.
Sau ngày ấy không bao lâu Duyên ra nhà Bưu điện nhận bức thư gởi về cho Nội. Nó liền chạy vội lên đồi để trao cho Nội, vì nó biết thư ấy là của An. Vừa trèo lên bực hàng hiên nó vừa reo lớn tin mừng. Nội ở trong nhà vội đi ra ngoài.
“Đọc thư cho bà nghe đi cháu”, Nội nói rồi ngồi ngay xuống chỗ ánh nắng, hai tay khoanh lại, mắt nhắm để nghe cho rõ hơn.
Thư viết rất ngắn. Duyên chỉ đọc một hơi là hết.
“Thưa ba và Nội”, thư viết, “Bé Danh và con ngày mốt sẽ về nhà. Bé Danh đã khỏi hẳn rồi. Chúng con nhớ nhà quá. Danh bảo cho đem con Mướp ra ngoài ga đón nó”. Dưới ký tên An.
Ngoài ra còn có mấy chữ của bà Văn cho biết đúng giờ nào xe lửa tới nơi và một tuyệt tác phẩm của bé Danh tựa đề “Danh ngồi xe lửa về nhà”.
Nội khóc mất mươi phút, tiếng khóc run run yếu ớt của một bà lão già, nhưng Nội chùi ngay nước mắt và cố gắng tỏ ra một bà lão khỏe mạnh vì còn nhiều việc phải làm lắm.
Nội dõng dạc bảo Duyên: “Cháu hãy ra ngoài chuồng bò đưa thư này cho ông Bình; đoạn, trở lại đây ngay để giúp ta một tay. Còn có biết bao nhiêu việc phải làm, nào giũ giường chiếu, phơi chăn gối, nào làm bánh, đánh bóng bàn ghế. Chúng ta phải làm sao cho cửa nhà sạch sẽ thơm tho cho hai đứa nó mừng”.
Khi nhận được tin, ông Bình thốt lên: “Thế à?”, rồi giơ tay gãi đầu. Lần đầu tiên trong đời, ông đánh đổ thùng sữa rồi liền ngay sau đó ông bỏ đi vào rừng cho mãi đến một lúc lâu sau ông mới trở về.
Sáng hôm sau trời thật là trong đẹp, hôm ấy lại không có buổi học. Duyên thức dậy vào lúc tảng sáng. Nó ra ngoài sườn đồi hái hoa đem cắm vào một cái lọ để trên mặt bàn ngoài hàng hiên, đoạn khởi hành đi ra nhà ga. Nó đi thong thả vì hãy còn sớm và vì nó có nhiều điều phải suy nghĩ. Nội, ông Bình và con Mướp đã ra đi trong chiếc xe lừa.
Chắc chắn chưa bao giờ có một sáng Xuân đẹp như sáng nay! Đồng cỏ hôm nào hoang tàn vàng úa nay bày ra một cảnh xanh tươi lốm đốm những bông hoa đủ màu sắc. Trong không gian vang lên tiếng lục lạc đeo ở cổ những bò vừa mới được thả ra khỏi chuồng sau những ngày đông bị giam hãm. Bầy dê con chạy nhảy tung tăng ngoài đồng trong khi chim sáo hót vang trong vườn cây. Rừng thông thơm sực mùi nhựa hắc và những đỉnh núi trắng phau chỉa thẳng lên nền trời xanh biếc làm lóa mắt những ai dám ngó nhìn.
Một cụm hoa núi nhắc Duyên nhớ đến ngày này năm ngoái lúc Danh bị té xuống đường khe. Thật là một ngày đen tối! Chỉ thoạt nhớ đến ngày đó thôi cũng đủ khiến cho nó thấy buồn bã trong lòng: chính vì lỗi tại nó mà An và bé Danh mới phải xa nhà. Mà có lẽ chúng nó cũng không vui thích khi thấy mặt Duyên. An có viết rằng bé Danh đã khỏi hẳn nhưng Duyên thấy khó mà tin được.
Duyên tới nhà ga với một tấm lòng hồi hộp không vui. Nó đứng tách ra một chỗ, hai tay bỏ trong túi quần vì nó bỗng cảm thấy sợ sệt phải gặp An và Danh. Nó ước gì nó đừng có đến đây. Sân ga đông chật người. Ông Bình cứ nhìn đăm đăm về phía cuối thung lũng để chờ đợi xe lửa hiện ra. Nội thì ôm chặt lấy con Mướp như chỉ sợ con vật sắp nhảy chồm xuống dưới đất để một mình chạy đi đón xe lửa.
“Tàu đến kia rồi!”, ông Bình nói, trong lúc mọi người chen nhau tiến về phía trước; trừ có Duyên vì lúc ấy nó đang cảm thấy ngượng nghịu hơn bao giờ hết.
Tàu tiến vào sân ga. An và bé Danh đứng ở cửa sổ đang nóng ruột chờ đợi được ra khỏi toa tàu.
Danh liếc nhìn những khuôn mặt thân yêu đang chen sát vào nhau để chào đón nó. Nó nhận thấy Duyên đang đứng tách rời một chỗ nên băn khoăn tự hỏi làm sao. Lòng trẻ hồn nhiên, độ lượng thúc dục nó phải tụ họp mọi người quây quần chung quanh nó. Nó liền nhảy xuống bực toa tàu, rẽ đám đông chạy thẳng về phía Duyên.
“Anh Duyên à, coi nè!”, nó reo, “Em đi được rồi nè! Cái ông bác sĩ của anh ấy đã chữa được cho em khỏi. Giờ em có thể chạy như thường được rồi nè. Coi nè, Nội! Coi nè, ba! Coi nè, Mướp! Đây là con của mi nè! Có phải nó lớn lắm rồi không Nội? Lớn gần bằng con Mướp rồi!”.
Con Mướp và con mèo hầm hè nhìn nhau, rồi xông vào cào cắn nhau dữ dội. Nội và Danh phải cố lắm mới gỡ được hai con ra. Mọi người chung quanh cười rộ. Con tàu lại phình phịch lăn bánh. An níu chặt lấy ba nó như thể nó không bao giờ muốn lại rời xa ông nữa.
Chỉ có Duyên là quay mặt đi vì nó thấy nước mắt dâng lên. Nó đã vinh dự hơn hết thảy mọi người, tội lỗi của nó đã được tha thứ và quên lãng mãi mãi, bé Danh từ nay có thể đi được như thường rồi.
Trong lúc quay đi, nó nhận thấy hoa đã chớm nở trên ngọn cây hạnh nhân trồng ở sân ga. Vừa mới hôm qua, cây này chỉ còn cành trơ trụi nhưng mùa Xuân đã trở về mang theo một nguồn sinh lực mới và trên những cành trơ trụi kia nay đã lốm đốm hoa hồng.
Mùa đông đã qua. Hoa đã lại nở trên trái đất và chim chóc ca hát tưng bừng để cháo đón một mùa Xuân mới.
(Theo www.cdnvn.com)
(Theo www.cdnvn.com)
***Hết***