Nó thụt lên thụt xuống khi đi qua cánh đồng chót. May quá, chuồng bò vẫn chưa khóa. Nó hết sức cẩn thận bước vào trong. Vừa nhấc được đôi giầy trượt tuyết xuống thì nó nghe thấy tiếng cánh cửa mở tung và nhìn thấy má nó cùng chị Mai bước vào, tay cầm chiếc đèn bão. Duyên vội gác đôi giầy trượt tuyết vào cạnh tường rồi nằm áp mặt xuống nền nhà dơ bẩn, phía sau con bò lớn nhất.
Bà Mầu giơ cao cây đèn bão soi sáng chung quanh chuồng bò rồi nói với Mai giọng đầy lo âu: “Nó không có đây, con ạ! Má cho là con nói đúng đấy! Nó đã có ý nghĩ điên rồ về việc đi tìm kiếm ông bác sĩ. Chắc lúc này nó đang lội bộ qua đường núi ấy. Thằng nhỏ ngu đến nỗi không mang cả giầy trượt tuyết đi. Má đang nghĩ không biết mình có nhờ được ông Bình đi kiếm nó về hộ không nó đi bộ chắc chưa được bao xa”.
“Con cũng nghĩ mình phải nhờ đến ông Bình”, giọng Mai cũng chứa đầy lo âu. “Ông Bình dùng giầy trượt tuyết sẽ đuổi kịp nó dễ dàng. Ông sẽ ngăn nó lại trước khi nó đi tới quãng đường thật sự hiểm nghèo. Giờ hai mẹ con mình lại đi nhờ ông Bình đi”.
Bà Mầu và Mai hấp tấp ra khỏi chuồng bò. Duyên lúc ấy mới rời khỏi chỗ núp đằng sau con bò lớn. Nó tính phải đi ngay mới được, không thể để mất một phút chậm trễ.
Má nó và chị nó phải mất hai ba phút mới đi xong ủng và mặc xong áo ấm. Rồi từ đây tới nhà ông Bình trong lúc gió và tuyết như thế này cũng phải mất mười lăm phút nữa là ít. Lại còn mười phút để kể chuyện với ông Bình và để ông lấy đèn bão, đi giầy ủng và giày trượt tuyết. Như vậy nó sẽ khởi hành được trước ông Bình chừng nửa tiếng đồng hồ bình thường ra ông Bình khó đuổi kịp, nhưng đàng này nó chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, còn ông Bình là một người lớn khỏe, lại trượt tuyết nhanh hơn nó rất nhiều. Không, nó không thể mất một phút nào.
Hết sức cẩn thận, Duyên bò ra khỏi chuồng bò, thắp lại cây đèn bão mà nó đã thổi tắc lúc nghe thấy tiếng động ở then cửa, rồi thắt chặt dây giầy trượt tuyết nơi chân. Đứng thẳng dậy, nó bắt đầu ra đi, cây đèn bão giơ ra đàng trước, đầu cúi thấp để tránh trận cuồng phong làm nó tối tăm mặt mũi.
Nó phóng qua đồng cỏ để rồi một thoáng sau lại lọt vào cánh rừng kín gió, nơi đây nó có thể ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Ra khỏi rừng, nó vượt qua những cánh đồng viền quanh làng, ở đây gió thổi bớt mạnh nên nó có thể nhìn thẳng về phía trước ra sức tiến mau.
Nó đi xuyên qua làng vắng vẻ không có ai, nhưng nó vẫn lo lắng nhìn quanh chỉ sợ có người gặp thấy và hỏi nó đi đâu. Rốt cuộc nó chẳng gặp thấy một ai, vì vào giờ khuya khoắt ấy tất cả mọi người đều ở trong nhà. Duyên yên tâm phóng đi, ánh đèn chiếu ra từ các cửa sổ các nhà trong làng đem lại cho nó thêm can đảm.
Nó băng qua khi chợ yên tĩnh rồi theo triền dốc lướt qua trại làm sữa của cả làng, qua nhà ga, qua cây cầu bắt qua sông, đoạn ngừng lại mấy phút để lấy hơi; vì nó đã xuống tới khu thấp nhất của thung lũng, nay nó lại phải leo ngược lên bên kia, thẳng qua con đường đèo chạy giữa hai ngọn núi.
Nó hoảng sợ liếc nhìn lại phía sau, phòng trường hợp ông Bình theo dõi, nhưng nó không nhìn thấy bóng một người nào cả. Tự nhiên, nó cảm thấy trơ trọi một cách khủng khiếp và ước mong được thấy ngôi làng quen thuộc với những căn nhà chìm trong bóng tối và những khung cửa ánh sáng màu cam. Đã có lúc nó thầm ước ông Bình đuổi bắt kịp nó nhưng rồi nó xua đuổi ý nghĩ ấy đi và lại bắt đầu leo lên cao.
Tuyết phủ trên mặt lộ thung lũng không đến nỗi tệ. Nó tháo gỡ giầy trượt tuyết ra và bước đi cũng không khó khăn chật vật lắm. Tuy nó vẫn nghe thấy tiếng gió gào thét ở trong rừng bên phía đầu nó, nhưng trận cuồng phong hình như đang bắt đầu ngưng.
Một lần nữa nó đi sâu vào trong rừng cây và tiếp tục leo, nhưng nó cảm thấy mệt nhoài và lo sợ nữa. Đây không phải là những rừng cây quen thuộc ở bên phía núi nó ở mà là những rừng cây tối tăm xa lạ. Nó cũng không biết chắc nó có còn đi đúng đường không; nếu lầm đường, rất có thể nó sẽ dẫn tới đáy một vực thẳm nào đó. Đâu đây, vượt bên trên tiếng gió gầm thét nó có thể nghe tiếng suối chảy ầm ầm như giận dữ, và đôi giầy trượt tuyết của nó hình như càng lúc càng nặng thêm.
Nó leo qua rừng cây mất ba tiếng đồng hồ trong khủng khiếp kinh hoàng. Các mẩu chuyện mà nó đã được nghe kể về những nguy hiểm trên núi lại dồn dập trở lại ám ảnh đầu óc nó nào là núi lở sụp, nào những hố hiểm nghèo, những cành cây gãy. Nó nghĩ tới đàn chó St. Bernard được huấn luyện để cứu khách lữ hành bị mắc cạn trên núi. Ở quanh đây chẳng có con chó nào cả. Nó cho rằng rồi nó sẽ bị mắc cạn, trừ phi… nó quay trở lại.
Còn Tiếp