CHƯƠNG 4
Cho tới khi mùa gặt cỏ bắt đầu ở những cánh đồng quanh nhà, thằng Duyên có rất nhiều thì giờ rỗi rảnh sau buổi học ở trường. Trong thời gian này, hầu như ngày nào nó cũng tìm lên núi để bầu bạn với ông già.
Nó đã tạc gần xong con ngựa gỗ. Đối với một đứa trẻ bằng tuổi nó thì đây quả là một tác phẩm nghệ thuật đáng giá. Con ngựa hình dáng lớn hơn là nó dự định lúc trước. Bườm ngựa tung bay trước gió, còn bốn vó như lướt trên mặt đất. Khi nhìn ngắm con ngựa, người ta nghĩ ngay đến một cái gì tượng trưng cho tốc lực và mềm mại uyển chuyển. Thằng Duyên đã mất nhiều công phu thì giờ vào con ngựa này. Nó đi quan sát mọi con ngựa trong khu vực quanh nhà để có thể ghi lại được chính xác mỗi đường gân thớ thịt.