Lê Nguyễn Hà Vy
Hỡi em người
con gái quê ta
Người con
gái Việt Nam Dân Tộc
Em chào đời
trên quê hương Đại Lộc
Và lớn lên
giữa ruộng xanh nà bắp
Quần ống xăn
với chân lấm tay buồn
Ta gặp em,
tia nắng ấm mùa thu
Phút ban đầu
bỡ ngỡ
Lắng nghe
từng hơi thở
Niềm tin yêu
bỗng rực cháy trong lòng
Đôi mắt em
là vùng biển xanh trong
Có trăm ngàn
yêu thương và khổ đau hằng nơi đó
Đôi bàn tay
em, những ngón tròn xinh xinh bé nhỏ
Quá thương
đau nên hình như cũng hao gầy
Em đến
trường trong nắng sớm ban mai
Ngôi
trường xinh, ngập ngừng run tiếng giảng
Tà áo
bay mắt sầu vương trên bảng
Đám
học trò khờ, ngơ ngác thả hồn đi
Giữa tiệc
vui em nằm xuống
Đã mấy ngày
qua bỏ ăn, biếng uống
Em vì đâu mà
dáng dấp hao gầy
Phải chăng
buồn bởi trời đất đổi thay
Thời ly loạn
bao cảnh đời trái ngược
Những
oan khiên mà lời không thốt được
Tiếng tơ
lòng chất chứa những cơn mơ
Yêu bóng dừa
xanh sai trái
Yêu con
đường làng nhỏ bé dáng em đi
Yêu chiếc áo
dài nhàu nát, đơn sơ
Của ngày
xưa, của năm tháng mộng mơ
Màu em yêu
màu tím buồn muôn thuở
Nếu mất em
thì đất trời đổ vỡ
Và quê hương
sờ sững để tan người
Đường qua
nhà em
Một chuyến
đò ngang
Một dòng
song, bãi cát
Mùa đông con
đò nằm trơ xác
Trên bến
buồn cắm đợi khách về thăm
Ta ước ao
khắc khoải chờ mong
Một lần đặt
chân về nơi đó
Đường về quê
em chắc lắm xoài xanh, dưa đỏ
Và con
đường vương cỏ lối chân đi
Gần bên nhau
mà tưởng đã biệt ly
Lê Nguyễn Hà Vy (USA)