Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 26


CHƯƠNG 15 
 
Ông Bình đích thân đánh xe trượt tuyết ra tận nhà ga. Lúc xe lửa tới, ông chở ngay bác sĩ Văn và Duyên về thẳng nhà. Dân làng kéo nhau ra đứng ở cửa để nhìn vị bác sĩ danh tiếng đi qua, vì ai nấy đều đã được nghe rõ chuyện. Tên bác sĩ Văn được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, và mỗi lần ông lại thêm nổi tiếng. Còn trẻ con thì kháo nhau làm như ông có mang theo một cây đũa thần chỉ cần khẽ đụng vào người bé Danh là nó khỏi liền. Duyên cũng được nói tới như thể nó là một thứ phép mầu hiện đại, nhưng nó không nghe được những lời mọi người nói về nó vì xe chạy nhanh quá, lại thêm tiếng nhạc leng keng inh ỏi. Nhưng như thế cũng hay, vì đỡ làm cho nó thành kiêu căng, tự đắc.
Nó ngồi trên xe, tựa mình vào ông Văn. Dầu nó có gắng sức cũng không bước đi được, mọi người phải đỡ nó từ trên xe lửa xuống; tứ chi nó cứng ngắc không chịu cử động theo ý muốn. Tuy mệt rã rượi, nó vẫn cảm thấy khoan khoái, hân hoan và tràn đầy hy vọng. Lúc xe về gần tới nhà, lòng nó reo vui như muốn hòa nhịp với tiếng nhạc đeo ở cổ lừa kéo xe trượt tuyết.
Ông Bình ngồi yên lặng lái xe, lòng băn khoăn không biết phải làm thế nào. Ông cảm thấy có trách nhiệm lớn lao khi trở thành một nhân vật danh tiếng như bác sĩ Văn trên chiếc xe trượt tuyết của ông. Ông chỉ mong con lừa hôm ấy nó lại quá hăng hái đừng làm lật nhào chiếc xe khi quẹo các góc đường. Ông nhớ đến những vụ xe lật  nhào rất thường xảy ra vì nỗi xe thì lớn mà đường đi thì nhỏ hẹp.

Ông còn lo lắng về chuyện tiền nông nữa. Dĩ nhiên, ông sẵn lòng dâng cả của cải ông có để chữa lành chân cho bé Danh, nhưng buồn thay ông làm gì có nhiều của cải và nếu ông không đủ tiền trả bác sĩ thì sao? Có lẽ vị bác sĩ danh tiếng này sẽ vui lòng để ông trả một con bê thay tiền.

May mắn quá, mọi người về tới nhà mà không gặp một trở ngại nào ở dọc đường. Ông Bình đỡ cho bác sĩ xuống xe, rồi ông bế Duyên vào thẳng phòng ngoài, đặt nằm trên một chiếc đi văng. Ông cũng vui mừng được thấy Duyên, vì ông đã trải qua một đêm chật vật lo âu đi tìm kiếm nó trong các đống tuyết.
Nội, An và bé Danh coi bộ khác thường, làm như thể cả ba người sắp sửa đi chụp ảnh. Cả ba đều ăn mặc thật đẹp và ngồi cứng ngắc nơi mép ghế. Nhìn họ, người ta có cảm tưởng họ đã ngồi sẵn đấy từ lâu để chờ đợi một nhận vật tiếng tăm là bác sĩ Văn. Khi ông Văn bước vào, An và bé Danh ngoảnh nhìn Nội rồi nghiêm trang đứng cả dậy Nội lấy cớ đau bệnh tê thấp nên chỉ cúi đầu chào không thôi.
Bé Danh không ưng ý tí nào. Nó cứ tưởng một người tiếng tăm lừng lẫy thì phải mặc áo đỏ giống như vị vua chúa đã từng khiến hiệp sĩ William Tell bắn trúng trái táo kể trong cuốn sách lịch sử Thụy Sĩ của chị An. Nó còn đinh ninh người ấy phải có một bộ râu quăn vàng óng thật đẹp và phải cưỡi một con ngựa chiến trắng toát; trái lại, cái ông lạ mặt đi sau ba nó lại có bộ râu quá tầm thường. Danh cảm thấy bực mình; nó nhăn mặt và bĩu dài môi dưới ra.
Bác sĩ Văn lựa một cái ghế thật xa chỗ mọi người rồi mới ngồi xuống. Ông mĩm cười với tất cả. Nụ cười của ông thật tươi, thật nở nang khiến bé Danh quên cả niềm thất vọng và mĩm cười đáp lại.
 Ông Văn cho tay vào túi lấy ra một cái kẹo sữa và chìa về phía bé Danh.
“Cháu có muốn lấy cái kẹo này không?” ông hỏi.
Bé Danh gật đầu thật nhanh, miệng mĩm cười vui sướng; một cái kẹo sữa còn hơn chiếc áo dài đỏ và con ngựa chiến.
“Nếu cháu thích thì lại đây lấy đi”, ông Văn nói. Bé Danh hớn hở nhảy lò cò từng bước qua phòng; trong lúc bé nhảy, ông Văn chú mục nhìn bé. Khi bé Danh tới trước mặt ông, ông nhấc bé đặt ngồi lên đùi ông và đút cái kẹo sữa vào miệng bé.
Ông Văn rất có cảm tình với gia đình này. Ông mến Nội lúc ấy đang ngã người về đàng trước chăm chú nhìn ông một cách tinh quái như thể muốn nói: “Đứa nhỏ kia là cháu tôi đấy, ông có làm gì nó thì coi chừng, kẻo không sẽ có chuyện với tôi đó!”. Ông mến ông Bình với nét mặt thật thà, màu da sạm nắng và đôi vai còng xuống vì công việc nhọc. Ông mến An với những bím tóc màu bắp ngô và chiếc tạp dề sọc không một vết dơ nhưng người mà ông mến hơn hết chính là cậu bé ngây thơ đang ngồi mút kẹo một cách ngon lành trên đùi ông. Ông cũng nhận thấy gia đình này vắng bóng người mẹ và ông không biết có phải bà cụ già kia hay cô gái nhỏ nọ đã giữ cho căn nhà này được sạch sẽ, ngăn nắp như vậy.
“Cháu có thấy đau chân không?” Ông Văn hỏi bé Danh.
“Không”, Danh đáp.
Nội vội vàng sửa lại, “Cháu phải nó: Thưa ông không”.
Bé Danh luôn luôn biết vâng lời nên nói tiếp: “Thưa ông chỉ thỉnh thoảng thôi ạ, khi nào cháu đi mà không chống nạng kia, nạng cháu có chạm đầu gấu đẹp lắm, ông có muốn coi không?”
“Muốn lắm chứ”, ông Văn đáp. Và trong khi bé Danh nhảy từng bước đi kiếm cặp nạng, ông lại hết sức chăm chú nhìn nó.

“Cháu có thể chống nạng nhảy được thật xa”, bé Danh khoe. “Ông có muốn coi cháu nhảy thật xa không?”
“Có chứ! Cháu thử nhảy cho ta coi nào”, bác sĩ Văn đáp.
Nội lớn tiếng bảo bé Danh: “Coi chừng ghế đó, Danh!” Xưa nay Nội vẫn cấm bé Danh không được nhảy xa trong nhà. Còn An thì vội vàng mang hai con mèo con đi chỗ khác vì sợ bé Danh nhảy đụng vào chúng.

Còn Tiếp