Tuy đêm đã tàn nhưng cảnh vật chung quanh không hề di động, vẫn song sắt, vẫn bức tường. Trung ngồi đây nhìn hơn 500 cái lồng chim đang chứa đựng những cho chim đang chờ tự do và có một số sẽ không bao giờ được trả tự do. Rất may mắn Trung không phải một trong những số đó. Trung cảm ơn Chúa đã cứu Trung kịp thời, chứ không, có lẽ Trung sẽ lún sâu hơn trong tội lỗi, và nếu nói đến tội lỗi của Trung thì làm sao có thể kể ra hết được chứ.
Trung cảm ơn Chúa đã cứu Trung kịp thời, chứ không, có lẽ Trung sẽ lún sâu hơn trong tội lỗi, và nếu nói đến tội lỗi của Trung thì làm sao có thể kể ra hết được chứ. Trung thật sự không muốn làm dơ bẩn đi trang giấy trắng học trò này. Thật ra tội lỗi đến từ sự cám dỗ của Sa tan, nhưng Sa tan không phải là chủ đề chính của tội lỗi, mà chính là chúng ta. Sa tan dùng mọi cách để cám dỗ tư tưởng của chúng ta và từ tư tưởng, chính chúng ta là người hành động.
Rô-ma 7:14-24 chép rằng:“Vả, chúng ta biết luật pháp là thiêng liêng; nhưng tôi là tánh xác thịt đã bị bán cho tội lỗi. Vì tôi không hiểu điều mình làm: tôi chẳng làm điều mình muốn, nhưng làm điều mình ghét. Song nếu tôi làm điều mình chẳng muốn, thì bởi đó nhận biết luật pháp là tốt lành. Bấy giờ chẳng phải tôi làm điều đó nữa, nhưng ấy là tội lỗi ở trong tôi. Vả, tôi biết điều lành chẳng ở trong tôi đâu, nghĩa là trong xác thịt tôi, bởi tôi có ý muốn làm điều lành, nhưng không có quyền làm trọn; vì tôi không làm điều lành mình muốn, nhưng làm điều dữ mình không muốn. Ví bằng tôi làm điềmình không muốn, ấy chẳng phải là tôi làm điều đó nữa, nhưng là tội lỗi ở trong tôi vậy. Vậy tôi thấy có luật này trong tôi: khi tôi muốn làm điều lành, thì điều dữ dính dấp theo tôi. Vì theo người bề trong, tôi vẫn lấy luật pháp Đức Chúa Trời làm đẹp lòng; nhưng tôi cảm biết trong chi thể mình có một luật khác giao chiến với luật trong trí mình, bắt mình phải làm phu tù cho luật pháp của tội lỗi, tức là luật ở trong chi thể tôi vậy. Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi thoát khỏi thân thể hay chết này.”
Khúc Kinh Thánh trên đã nói rất rõ cho chúng ta biết rằng Sa tan đã cám dỗ tư tưởng của chúng ta, tuy chúng ta đã biết đó là sai lầm nhưng chúng ta vẫn làm, vì chúng ta không đủ khả năng để chống trả sự cám dỗ, và cũng có đôi lúc sự cám dỗ làm cho chúng ta bị mù đi không biết đó là tội lỗi. Câu 15 chép: “Vì tôi không hiểu điều mình làm, tôi chẳng làm điều muốn…”
Năm 16, 17 tuổi là Trung đã rời khỏi mái ấm gia đình bị lôi cuốn vào những cuộc vui chơi, bạn bè, ma túy và hay đùa giởn với tử thần. Trung còn nhớ vào năm 8 tuổi đã biết cầm điếu thuốc, lúc đó Trung vẫn còn ở trong trường Mai-sơ, đi nhà thờ mỗi ngày học Kinh Thánh mỗi đêm nhưng không biết gì về Chúa Giê-xu là ai cả. Trung học cũng vì bị ép buộc, lúc đó Trung bắt đầu đã biết trộm cắp, đánh lộn tụ năm tụ bảy phá làng phá xóm và tệ hơn nữa là phá chính gia đình của Trung. Có thể nói ngoài mẹ Trung chẳng còn ai thương Trung cả, và ngoài những đứa bạn dọc đường.
Sau vài năm đến Mỹ, chân ướt chân ráo chưa biết gì, Trung gặp đám bạn bè mới lại tánh nào tật đó. “Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt.” Có lần bị bắt cũng chính mẹ Trung phải lãnh về. Năm lên 14 tuổi, thì Trung phải ngồi tù một thời gian vì tội dùng vũ khí đả thương người trầm trọng, cũng do mẹ và người ba nuôi của Trung lo chạy luật sư Trung mới có thể về sớm hơn. Sau đó cũng vẫn chưa chừa, “Ngựa quen đường cũ,” bi da, cà phê, vũ trường, bia rượu, băng đảng và cũng bắt đầu bước vào ma túy.
Thường ngày Trung và những đứa bạn khác hay ăn cắp xe chạy đây chạy đó kiếm chuyện đánh lộn, bắn lộn. Có một thời gian Trung trở về với mẹ ở New York đi làm chung với mẹ, vì xa mấy người bạn nên Trung cũng bớt ngứa tay chân. Ở với gia đình được vài tháng thì lại ra đi nữa. Ra đi lần này còn tệ hơn và là tệ nhất trong đời Trung, vì Trung chẳng những trộm cắp, lừa bịp, cờ bạc, rượu chè, nhưng còn cướp của đả thương người để nuôi cơn ghiền trong mình Trung. Số tiền tụi Trung cướp hơn 200 ngàn đô nhưng rồi cũng hết trong vòng mấy tháng. Trung ra đi không một lời để lại gia đình, không một cú phone nào cả. Lúc đó chắc mẹ của Trung rất đau buồn. Có nhiều lúc Trung bỏ ăn bỏ uống ba bốn ngày, Cơ thể Trung chứa đựng toàn á-phiện đầy đủ loại cả. Riết càng ngày càng tăng lên, có đôi lúc Trung đang mê mẩn trong cơn phê không biết mình đang làm gì, chỉ biết cầm súng mà đi cướp thôi để vùi dập trong nỗi buồn khói mê.
Trung lúc đó không một ai giúp đỡ, họ chỉ tránh né Trung, có người thì chỉ đốc xúi thêm mà thôi. Nhớ đến những ngày đó là những ngày tàn tạ nhất của Trung. Mở mắt dậy là xì ke, còn nhắm mắt lại là vì cơn say, còn đối với luật pháp thì như bắt cóc bỏ dĩa, vào tù ra khám như ra vào khách sạn.Lúc đó Trung không nhà cửa, chỉ có một chiếc xe ngủ bờ ngủ bụi nay đây mai đó. Thời gian đó là Trung bất cần thân thể, bất kể gia đình, cũng bất bình xã hội. Đó là một cơn ác mộng Trung vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Trung còn nhớ có một lần bắn lộn với tụi Mễ, không may Trung bị bắn ở đùi bên phải không dám đi bệnh viện vì sợ cảnh sát làm phiền nên cứ để cho nó lỡ ra cũng may là vết thương không sâu lắm nên có thể lấy đầu đạn ra được, nhưng hậu quả là Trung lên cơn sốt liền mấy ngày không ai lo. Lúc đó Trung không biết cầu nguyện với ai nhưng Trung nhớ Trung xin qua khỏi cơn bệnh và đau. Không một viên thuốc không một người lo, nhưng ngay ngày hôm sau thì mọi việc đều giảm xuống, Vài ngày sau đó Trung ăn được uống được, chuyện đâu lại vào đấy.
Trung còn nhớ có nhiều lần đụng xe còn ghê hơn là phim nữa, một lần ở Cali vì ham chơi đua xe, chạy 120 mile một giờ trên freeway của Cali không may trật tay lái đụng vào xe người ta rồi dội vào tường, văng ra bị xe người khác đụng vào. Trung biết trong lúc đó bàn tay của Chúa Giê-xu đã giúp cho tụi Trung, vì trong xe có năm người luôn cả Trung thì có hai gái ba trai đều không bị gì cả. Chúa vẫn còn thương xót cho Trung lần đó.
Và thêm một lần Trung còn nhớ ở Arizona, Trung đi gặp người bạn gái của Trung nhưng không gặp được Trung rất bực mình nên lên xe chạy rất nhanh trong thành phố, có một chiếc xe đang quẹo trái vì Trung chạy nhanh quá nên không cách nào dừng lại hay chạy chậm lại được, cho nên Trung đâm vào chiếc xe đó, lần đó Trung bị thương nặng nhất, Trung bị gãy tay, bể đầu, bất tĩnh nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng. Còn chiếc xe thì khỏi phải nói nó dẹp vào phân nửa. Trung biết không phải là may mắn mà là chính Chúa đã gìn giữ Trung để ngày hôm nay Trung được xưng danh Ngài, thần phục dướichân Ngài.
Trung còn nhớ lúc đang nằm ở bệnh viện mẹ Trung bước vào nhìn Trung, khuôn mặt mẹ Trung nhìn rất buồn nhưng rất dễ thương, vì đó là mẹ của Trung mà. Trung còn nhớ câu đầu tiên của mẹ Trung là: “Tao nói mầy rồi mà mầy không chịu nghe tao.” Rồi sau đó chỉ thấy nước mắt mà thôi.
Đây không phải là một câu chuyện tiểu thuyết hay thần thoại mà chính là một phần tội lỗi mà trong đời Trung đã phạm đến, nếu kể ra hết thì có lẽ phải cho Trung một thời gian để suy nghĩ và nhớ lại. Trung kể đây không phải là hay ho gì nhưng chỉ muốn chứng minh rằng chính sự cám dỗ của ma quỉ đã chiếm lấy Trung.
“Luật pháp là thiêng liêng nhưng tôi là tánh xác đã bị bán cho tội lỗi… “Bấy giờ chẳng phải tôi làm điều đó nữa, nhưng ấy là tội lỗi ở trong tôi.” Không phải Trung muốn đổ tội lỗi mình lên ma quỉ, nhưng chính ma quỉ đã gây ra những tội lỗi ấy trên mình Trung, vì Trung biết trong tận cùng của trái tim Trung không phải là người như vậy.
Dầu gia đình Trung không giàu có nhưng vẫn cơm ngày ba bữa. Trung đâu có thiếu tình thương, có nhiều người rất thương Trung và nhất là mẹ Trung, nhưng Trung lúc nào cũng làm cho họ thất vọng. Trung không hối hận vì những gì Trung làm; hai chữ ‘hối hận’ không thể nào bù đắp hay làm lành vết sẹo mà Trung đã để lại trong tư tưởng hay trong lòng của họ.Mỗi ngày Trung đều cầu nguyện xin Chúa ban sự bình an cho họ. Trung biết Trung không làm gì cho họ được cả, nhưng lời cầu nguyện của Trung có thể giúp họ.
Sau gần 19 tháng tìm hiểu về Đấng Ba Ngôi, thật là một kỳ thú cho Trung. Lúc ban đầu Trung vẫn không tin, nhưng sau nhiều đêm nằm trằn trọc trên chiếc giường, sự ám ảnh của quá khứ đã cho Trung biết Chúa có ở trong đời sống Trung, đã giúp Trung vượt qua bao nhiêu cái chết và thương tích.
Đó không phải là sự may mắn đâu mà chính là bàn tay của Chúa. Chúa không ghét bỏ ai cả; ai ai cũng là con của Ngài. Ngài không thiên vị một ai; Ngài muốn mỗi đứa con Ngài đều được cơ hội để vào cửa Thiên đàng, Nhưng mà chúng ta phải có lòng tin như sách Giăng 3:16 nhấn mạnh rằng: “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.”
Chúng ta phải tin Chúa Giê-xu, và chúng ta phải tin một cách hết lòng. Hãy bỏ cái kiêu ngạo (pride) của mình đi, chúng ta hãy quỳ xuống xin Ngài tha tội, xin Ngài cứu mình. Nếu có ai ngay ngày hôm nay chưa đến với Chúa, thì ngay bây giờ, hãy quỳ xuống mà tiếp nhận Ngài, tôn vinh Ngài.
Tuy Trung lúc này đang trong sự thử thách, nhưng Trung rất vui vì trong tù Trung đã tìm được Ngài. Vui hơn nữa, là mẹ Trung đã có cơ hội tiếp nhận Ngài, và sự sắp đặt của Chúa đã đem mẹ Trung vào Hội Thánh New York và có sự giúp đỡ của Mục sư.
Mẹ Trung rất buồn khi được biết Trung phải mất đi 10 năm tự do nhưng chính Trung lại rất vui và trong chỗ này đã cho Trung học hỏi và biết nhiều lẽ thật cộng với tình thương mà mẹ Trung dành cho Trung, nhưng điều quan trọng nhất là Trung được có thời gian tìm hiểu về Chúa.
Trong sách Khải-huyền 2:10 nói rằng: “Ngươi chớ ngại điều mình sẽ chịu khổ. Này, ma quỉ sẽ quăng nhiều kẻ trong các ngươi vào ngục, hầu cho các ngươi bị thử thách; các ngươi sẽ bị hoạn nạn trong 10 ngày. Khá giữ trung tín cho đến chết, rồi ta sẽ ban cho ngươi mũ triều thiên của sự sống.” và trong sách Hê-bơ-rơ 13:6chép: “Như vậy chúng ta được lấy lòng tin chắc mà nói m rằng: Chúa giúp đỡ tôi, tôi không sợ chi hết. Người đời làm chi tô được?”
Mỗi ngày những câu Kinh Thánh này đem lại cho Trung thêm lòng tin và hy vọng càng hơn. Trung hồi xưa đã chết rồi, Trung không lấy dĩ vãng mà sống cho tương lai đâu, vì tương lai của Trung đã nằm trong tay Chúa. Nếu Chúa kêu Trung đi bên phải thì Trung sẽ không bao giờ nhìn bên trái nữa. Có thể nói bây giờ Trung chưa được hoàn hảo vì một góc độ nào đó trong Trung vẫn bị sự cám dỗ của ma quỉ.
Trung mới vừa bước qua tuổi trưởng thành nên vẫn còn vấp ngã và dễ bị lôi cuốn. Trên đời này không ai hoàn hảo cả, có đôi lúc chúng ta vẫn còn vấp té vì sự lôi cuốn của xã hội và sự màu mỡ của vật chất, nhất là tiền bạc.
Nói đến tiền bạc thì ai ai cũng phải cần. Tiền bạc là một trong những quyến rũ mạnh nhất cho dù có bao nhiêu đi nữa cũng không đủ. Cũng vì tiền bạc mà ma quỉ đã chiếm lấy được biết bao nhiêu người rồi. Chính Trung là một nạn nhân của nó.
Hồi xưa tiền đối với Trung không phải là khó kiếm, nhưng vào tay này rồi thì ra tay kia không một lời giã từ. Những đồng tiền đó là những đồng tiền hồi hộp, lo sợ; những đồng tiền dơ bẩn. Nhưng bây giờ tuy một ngày trong tù, công việc của Trung làm không xuể, mà tiền lương thì chỉ có 18 cents một giờ, $1.35 một ngày mà thôi nhưng Trung lại rất vui, rất thoải mái, không lo sợ, không hồi hộp.
Tuy mỗi ngày làm 15 tiếng đồng hồ, nhưng Trung cảm thấy rất có giá trị. Có lẽ đây là sự sắp đặt của Chúa cho Trung. Thật ra những điều Chúa làm cho thế gian này nói chung, và chúng ta nói riêng, không làm sao mà kể ra hết được. Chúng ta chỉ là một hạt cát trên sa mạc của Ngài. Nhưng Ngài không bao giờ bỏ quên chúng ta, và không có gì trên thế gian này mà Ngài không làm được. Trong sách Mác 10:27 đã ghi lại cho chúng ta biết rằng: “Đức Chúa Giê-xu ngó môn đồ mà rằng: sự đó loài người không thể làm được, nhưng Đức Chúa Trời thì chẳng thế, Vì Đức Chúa Trời làm mọi sự được cả.” A men.
Đêm đã tàn, trời đã sáng, trước khi dừng bút, Trung xin Mục sư và toàn thể Hội Thánh, anh chị em hãy tha thứ cho Trung, nếu Trung đã phí thì giờ và có lời nào không đúng đắn hay sai lầm, đã xúc phạm đến địa vị của Ngài, hay chỗ đứng của toàn thể ông bà cô bác anh chị em cùng Mục sư, thì Trung thành thật xin lỗi và mong rằng được sự tha thứ của toàn thể Hội Thánh.
Trung rất cảm ơn Chúa đã cho Trung cơ hội để được cùng chia xẻ đôi lời với tất cả quý ông bà cô bác anh chị em. Chữ ít nghĩa nhiều, mong sao Trung có cơ hội khác để được chia xẻ thêm. Một lần nữa, Trung xin nhấn mạnh rằng Chúa là tương lai của chúng ta, vì Chúa Giê-xu đã nói: “Ta là đường đi, lẽ thật và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng 14:6).
Praise the Lord! A men
Duc Trung
nguonhyvong.com