Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

TÌNH THƯƠNG MẠNH HƠN BÃO TUYẾT - 27


Bé Danh nhảy một bước thật là xa. Bác sĩ Văn vổ tay khen: “Giỏi lắm! Thật giống hệt như con đại thử ta đã được coi một lần trong sở thú. Giờ cháu hãy bỏ đôi nạng xuống và đi lại phía ta xem sao”. 
 Danh khập khiễng đi phía ông. Miệng nó mĩm cười nhưng cái chân đau của nó kéo lê nom thật tội nghiệp. Ông Văn cũng mỉm cười rồi ông nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên đặt ngồi lên đùi như cũ. Ông còn cho thêm nó một cái kẹo sữa nữa.
Từ nãy Nội vẫn chăm chú theo dõi cử chỉ của hai người. Đến lúc ấy Nội mới quay lại bảo An: “Cháu hãy đặt ấm lên bếp để lấy nước pha trà. Nhớ mang cả hộp bánh bích-qui bơ ra nhé”.

Trong lúc An đi lo pha trà, ông Văn đặt Danh nằm lên bàn và sờ nắn, bẻ đi bẻ lại chân nó một lúc thật lâu. Khi ông xong việc thì trà cũng đã dọn lên bàn. Nội mời ông ngồi xuống dùng trà cùng với mọi người; ông kéo ghế ngồi xuống nhưng hình như trí óc còn mãi nghĩ đâu đâu.
Sau cùng, Nội cất tiếng dõng dạc hỏi: “Thế nào, liệu ông có thể chữa cho cháu được không?”
Tất cả mọi người đều quay nhìn cả vào ông Văn để chờ đợi ông trả lời, trừ có bé Danh lúc ấy đang nhìn chăm chăm vào hộp bánh bích qui bơ. Nãy giờ mọi người đã quên không đưa cho nó một cái và nó không dám tự tiện lấy vì sợ Nội nó quở mắng. Bánh bích qui bơ ngon tuyệt vừa mỏng, vừa vàng, vừa dòn tan, mỗi tháng Nội chỉ làm có một lần trong một cái lò nướng đặc biệt.

Ông Văn không trả lời ngay câu hỏi của Nội. Ông quay về phía Danh trước.

“Cháu này”, ông nói, “cháu có muốn chạy nhảy giống như mọi đứa trẻ khác không?”
Danh do dự. Nó cũng chưa biết nó muốn gì; nó là đứa bé duy nhất trong làng có cặp nạng đầu gấu và nhờ đó nó mới thành đứa trẻ được mọi người chiều chuộng. Nhưng rồi nó nhớ ra là mùa Xuân sắp tới và nếu nó không chạy nhảy được thì nó không đuổi được những con dê ngoài đồng như nó đã từng làm năm ngoái, đuổi dê con là một trò chơi đầy thích thú đáng để cho nó trở lại làm một đứa trẻ bình thường.
Nghĩ thế nó mới đáp, “Vâng, cảm ơn ông, cháu muốn; Nội à cho cháu một cái bánh bích qui bơ nhé”.
Không ai trả lời. Duyên và An ngồi yên, tách trà cầm trên tay, cả hai mặt hơi tái. Ai nấy đều còn chăm chú ngó bác sĩ Văn.
Thình lình bác sĩ nói, “Danh nè, con mèo xinh đẹp của cháu đâu rồi”.
“Nó ở vựa củi ngoài kia ạ”, Danh đáp. “Ông có muốn coi nó không? Nó còn có ba con mèo con đẹp lắm nữa”.
“Cháu mang vào đây ta coi”, ông Văn đáp. Thế bé Danh khập khiễng chạy đi kiếm con Mướp, lúc nó qua gần bàn, nó với tay lấy luôn hai chiếc bánh bích qui bơ, nhưng hình như cũng chẳng ai buồn để ý đến.
Đợi lúc nó ra khỏi phòng và cánh cửa đã đóng lại, bác sĩ Văn mới quay về phía ông Bình và nói, “Tôi nghĩ may ra tôi có thể giúp ông được. Tuy nhiên, cũng phải đợi coi hình chụp quang tuyến rồi mới dám nói chắc. Theo tôi thì cái chỗ xương gãy không được gắn đúng chỗ nên không thể nào liền lại được; giờ tôi tính phải làm cho nó gãy lại rồi kéo thẳng nó ra. Nhưng làm như vậy thì phải giải phẫu và phải nằm lâu tại bệnh viện. Vậy ông có bằng lòng để cháu Danh theo tôi tới bệnh viện không”.
Ông Bình lúng túng xoa hai tay vào nhau. Ông hết nhìn Nội lại nhìn An như để hỏi ý kiến hai người. Đối với ông, giải phẫu là một chuyện gì ghê gớm lắm mà chỉ nghe nói tới thôi cũng đủ rùng mình. Ngoài ra, ông còn được nghe nói giải phẫu tốn kém lắm, mà ông thời lại không có nhiều tiền.
Sau cùng, ông gãi đầu ngượng ngập hỏi, “Như vậy thì phải mất bao nhiêu tiền”.
Bác sĩ Văn đáp, “Ông không tốn đồng xu nào cả, vì cháu Duyên đã trả hết cả rồi. Giờ tôi không có thì giờ để giải thích cho ông rõ, vì cháu Danh sắp sửa quay trở lại rồi. Chúng ta phải quyết định ngay trước khi nó vào tới đây. Vậy ông có vui lòng để nó đi theo tôi không”.
“Vâng, tôi bằng lòng”, Nội đáp dù chẳng ai hỏi Nội.
An xen vào hỏi, “Thưa thế bao giờ đi ạ”.
“Sáng mai”, ông Văn đáp. “Tôi sẽ đáp chuyến xe lửa sớm, và sẽ đem bé Danh đi cùng với tôi”.

“Ông đem cháu đi đâu vậy”. Giọng trong trẻo của bé Danh vang lên. Nó vừa im lặng đi từ cửa sau vào mà không một ai để ý. Nó tiến đến đứng bên cạnh ông Văn, hai tay ôm cả đám mèo con. Trong đời nó mới có một lần được đi xe lửa, mà trong có mười phút thôi, nhưng nó không bao giờ quên được.
Không ai trả lời nó. Mọi người vẫn còn mải ngó bác sĩ Văn.
“Đi đâu thế hả Nội”. Bé Danh lại cất tiếng hỏi.
Ông Văn quay về phía nó.
“Cháu Danh à”, ông nói, “Cháu sẽ cùng đi với ta tới thành phố bên hồ. Cháu sẽ ở với ta trong một ít lâu, và ta hy vọng sẽ làm cho chân cháu khá hơn. Cháu có thích thế không”.
Danh ra vẻ nghi ngại. Sau nó rắn rỏi nói, “Thế còn chị An? Còn Nội, còn ba, còn con Mướp và cả đám mèo con nữa? Vâng, thưa ông, tất cả chúng cháu đều thích thế lắm”.
“Ồ, không được đâu Danh”, An lớn tiếng. “Cả nhà không thể nào cùng đi với em được. Em phải ngoan và đi một mình. Ông đây sẽ trông nom em, và chỉ ít ngày thôi là em sẽ trở về nhà mà” tuy nói thế nhưng lòng cô bé đau như dao cắt.
An vừa nói xong, Danh đã lăn cả người nó lẫn đàn mèo vào lòng chị rồi vừa dậm chân vừa hét rống lên.
Chưa bao giờ gia đình ông Bình thấy nó làm như vậy. An vội vã ôm chặt lấy đầu em và hôn tới tấp lên mặt nó, Nội thì ve vuốt, vỗ về thân mình nó, còn ông Bình thì cố nhét vào tay nó những cái bánh bích qui bơ vàng ngậy; nhưng tất cả đều vô hiệu. Cả nhà nhìn nhau thất vọng. Trước quang cảnh đó, ông Văn biết ngay nếu ông không nghĩ ra cách gì giải quyết ngay thì ông sẽ phí một ngày vô ích.
Ông quay về phía Nội của bé Danh nói thật lớn tiếng để át tiếng gào thét của bé Danh: “Cô bé kia có biết cách trông nom trẻ con không?”
Nội gào lại: “Chính nó đã nuôi lớn đứa nhỏ này đó”.
“Vậy thì cụ nên cho nó đi theo em nó đi”, ông Văn thét. “Nó còn có thể giúp nhà tôi một tay”.

An lắc Danh thật mạnh đồng thời quát lớn: “Danh có nín đi không! Chị cũng đi với em đây!”
Danh nín ngay tức khắc. Nó nấc cục ba tiếng rồi mỉm cười. Nhưng ông Văn không cười. Ông nhấc bổng nó lên rồi nghiêm trang nói với nó: “Ta e con đã được nuôi chiều quá rồi đó! Khi con tới ở bệnh viện của ta, ta bảo gì con phải làm thế ấy chứ không được gào thét hay làm ầm ỉ lên, nghe”.
Bé Danh nũng nịu đấm lên ngực ông.

“Cháu có chị An!” nó đáp và lại mỉm cười. Nó biết lần này nó lại thắng nữa.

Còn Tiếp