CHƯƠNG 2
Khi thằng Duyên thức dậy sáng hôm sau, nó không nhớ ngay được mọi việc đã xảy ra, tại sao đầu nó đau và mắt nó nhức xót. Thế rồi, như trong một trận cuồng phong, mọi hình ảnh dồn dập trở lại ký ức nó, và nó còn nhớ thêm được một điều quan trọng khác. Hôm nay nó phải đi học và phải giáp mặt những đứa trẻ khác trong trường.
Không chừng thằng Danh đã chết hồi đêm và mọi người rồi ra sẽ biết là do lỗi tại nó.
Nó không muốn đến trường nữa, nó muốn lẩn trốn suốt ngày hôm nay. Kể ra cũng chẳng khó khăn gì. Nó chỉ việc chạy lên rừng thông rồi ở ẩn cho đến chiều tối hãy về, và sẽ chẳng có ai biết được. Má nó sẽ nghĩ nó đi học ở trường, còn ở trường thì chẳng có ai để ý đến sự có mặt hay vắng mặt của nó. Nó ở xa tít trên thung lũng, ngoài ra cũng chẳng có ai buồn bận tâm đến nó. Dĩ nhiên rồi đây sẽ có người tìm ra sự thật, nhưng đấy là chuyện về sau, còn hôm nay mới là quan trọng cho lúc này cái đã. Có lẽ ngày mai nó sẽ nghĩ khác đi, hoặc giả thằng Danh sẽ khá hơn; nhưng muốn thế nào thì thế, hôm nay nó hãy lẫn trốn đi đã.
Duyên chờ dậy và xuống dưới nhà. Chị Mai đang ở trong nhà bếp. Chị đã ăn bánh, uống cà-phê xong và đang sửa soạn đi đến sở làm. Vừa nhìn thấy bóng Duyên bước vào, chị ngoảnh mặt bỏ đi liền, nhưng Duyên cũng chẳng để ý nhìn chị. Nó lặng lẽ đi qua nhà bếp và tiến về phía chuồng bò để giúp má nó vắt sữa buổi sớm.
Nó bước vào, không nói một lời. Má nó ngó theo nó, mặt lộ vẻ bối rối. Nó ngồi lên cái ghế đẩu cạnh lò lửa, lặng lẽ ăn bữa điểm tâm. Xong bữa, nó đứng dậy cài núc áo, hôn má nó để từ giã và bỏ ra đi vẫn không thốt qua một lời.
Má nó đứng nhìn theo nó đi đến tận khúc đường quẹo rồi giơ tay vẩy chào nó. Thằng Duyên vẩy chào lại, rồi đứng đợi ở góc đường khuất cho tới khi nó biết chắc má nó đã đi rồi. Lúc ấy nó mới quay lưng ra sức chạy tuốt lên đồi.
Nó chạy thật nhanh, nên chỉ thoáng chốc đã lọt vào trong bóng mát của khu rừng thông viền quanh trái nói. Tới đây thì nó không còn lo ai bắt gặp nữa, vì trời hãy còn sớm (ở Thụy sĩ mãi 7 giờ 30, trường học mới bắt đầu), nó liền ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ.
Cảnh rừng thông tuyệt đẹp. Các cây thông tràn đầy nhựa sáp và hương thơm trong tuyết xuân ấm áp. Nhựa thông theo thân cây chảy xuống thành từng hàng dài, và một mùi thơm ấm dịu thoang thoảng bốc lên từ mặt đất. Ánh mặt trời lọt qua cành cây kẽ lá lấp lánh một màu tươi vui. Rừng thông đầy vẻ êm ả và mát dịu đã đem lại trong lòng thằng Duyên một tia hy vọng, như thể một tia nắng ấm đã lọt qua kẽ lá và xuyên qua nỗi đau khổ nó chứa chấp trong tim.
Nó không biết sẽ phải làm gì cho qua hết ngày hôm nay. Nó không đem theo thức ăn, vì từ trước tới nay nhà trường vẫn dọn bữa cho nó trong phòng ăn của nhà trường. Tuy nhiên, cái cảm giác hy vọng lạ lùng mới nẩy nở trong lòng nó đã khiến nó thấy hiu hiu buồn ngủ, và bởi vì nó đã trải qua một đêm trằn trọc mất ngủ, nó mới ngã lưng trên thảm cỏ khuất sau bụi dâu rừng và chẳng mấy chốc, đã ngủ thiếp đi.
Thằng Duyên nằm ngủ, mái tóc rối bời dưới ngọc gió xuân ấm áp. Thỉnh thoảng lại có những tia nắng mặt trời lạc lỏng lốm đốm lướt qua mình nó. Trên ngọn cây, mấy chú sóc tí hon cãi nhau chí chóe và tấn ông nhau tới tấp bằng những nhánh thông xanh thẫm. Trong hốc đá, ngọn suối chảy nghe réo rắt như tiếng đàn reo vui. Thằng Duyên ngủ mãi cho tối khi mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu và đám học sinh trong trường làng đã kéo nhau ra xếp hàng để đi tới phòng ăn. Lúc ấy nó mới tỉnh dậy và cảm thấy bụng đói cồn cào.
Nhưng trong rừng này chẳng có thức gì ăn được cả. Nó liền đứng dậy đi lang thang lên cao mãi trên đỉnh đồi. Vừa đi nó vừa nghĩ thầm, chẳng biết trong những căn nhà gỗ ở cao tít trên kia có trại chủ nào sẵn lòng tử tế ban cho nó một ly sữa không. Trong lúc mãi nghĩ ngợi, nó cho tay vào túi sờ thấy con dao nhíp và lấy con dao ra.
Giờ nó đã đi tới phía bìa bên kia của cánh rừng. Các cây giẻ gai mọc lẫn lộn trong đám cây thông, và đồi cỏ sừng sững dựng đứng trước mặt nó. Các cây giẻ gai đang đua nhau đâm chồi nẩy lá và chẳng bao lâu sẽ lại sum suê khiến cánh rừng nom giống như một đại giáo đường màu xanh tươi in đậm trên nền trời xanh biếc.
Thằng Duyên lại ngồi xuống trên một thân cây gỗ để nghỉ chân. Tẩm mẫn, nó nhặt một miếng gỗ, nhưng chỉ để chơi cho qua thì giờ chứ chưa bao giờ có ý định làm một cái gì đứng đắn. Nhưng lúc nầy, vì chẳng có việc gì làm, nó quyết định đẻo gọt miếng gỗ thành hình một con sơn dương, tức giống dê núi vẫn sống trên các bờ vực cao. Nó bắt đầu đẻo gọt rất thong thả, cắt bỏ đi những chỗ gỗ thừa.
Trong bàn tay khéo léo của thằng Duyên, miếng gỗ lần lần thành hình, và thằng Duyên thấy một khoái cảm kỳ lạ xâm chiếm tâm hồn. Lần đầu tiên nó quên hẳn nỗi khổ sở nó phải chịu và để hết tinh thầm vào công việc nó đang làm. Trong óc nó, nó hình dung con sơn dương, và những ngón tay của nó hoạt động theo sự điều khiển của trí tưởng- nầy là cái đầu và cặp sừng cong cong tuyệt đẹp, với cái mũi hênh hếch như đang phập phồng đánh hơi, rồi đến một cái tai vểnh lên như đang nghe ngóng tiếng tù và của đám thợ săn, rồi là bốn cẳng, chân dài thuôn thuôn, và một thân mình hơi co lại như đang chuẩn bị để phóng đi.
Thằng Duyên cầm khúc gỗ đã thành hình, duỗi tay ra xa để tiện bề ngắm nghía.Thật tình mà nói, tác phẩm điêu khắc của nó chưa phải là hoàn hảo, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua, người ta cũng biết ngay một cách không lầm là hình con sơn dương. Chỉ có nó là nó không biết rõ giá trị tác phẩm của nó mà thôi. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên kể từ khi xảy ra tai nạn thằng Danh bị gãy chân, nó cảm thấy trong lòng có phần nào thơ thới vui sướng. Nó đã tìm thấy công việc làm phù hợp với khả năng của nó; dầu ngu độn như nó, nó vẫn có thể đẽo, gọt, tạc, khắc trên gỗ, và từ nay nó sẽ không còn buồn khi phải sống lẻ loi cô độc một mình nữa. Khi nào tới một góc rừng hẻo lánh êm lặng để ngắm những cảnh vật thiên nhiên đẹp đẽ và để tạc khắc lên gỗ. Trong khi mãi mê tạc khắc, nó sẽ quên đi mọi sự buồn phiền, và đấy là điều nó mong muốn hơn hết. dầu có chuyện gì xảy ra, nó vẫn có thể lánh tới một nơi khuất nẻo và có cách khuây khỏa nỗi lòng.
Thằng Duyên leo lên sườn dốc và đứng từ trên cao nó nhìn qua cánh rừng xuống thung lũng bên dưới. Mặt trời đang chuyển dần về dãy núi phía tây, và ở xa tít bên dưới, nó nhìn thấy những chấm đen nhỏ đang chạy tản về mọi ngã: đó là đám trẻ em vừa ra khỏi trường. Chỉ còn mười lăm phút nữa thôi, nó có thể về nhà được rồi.
Chậm chạp, thong thả, nó nhảy từng bước một xuống núi, xuyên qua rừng thông vì nó không được phép về nhà sớm quá. Lúc này mặt trời đã ngã về phía bên kia thung lũng. Thằng Duyên cho tay vào túi, ngón tay nắm chặt lấy thân hình tròn trịa của con sơn dương bằng gỗ. Một cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng nó.
Bâng khuâng, nó tự hỏi không biết khi về nhà nó sẽ nghe thấy chuyện gì đây. Không chừng thằng Danh đã chết rồi; nhưng nó vội vàng xua đuổi ngay ý nghĩ ấy, vì nó sợ… nhưng cũng có thể thằng Danh chỉ bị thương nặng thôi, và khi nghĩ đến đây, tự nhiên trong óc thằng Duyên nổi lên những hình ảnh khuôn mặt tái xanh tái xám của thằng Danh nằm trên thảm cỏ.
Ước gì nó có thể làm được việc gì để chuộc lại tội lỗi này. Nhưng trong óc nó chẳng nghĩ ra được việc gì cả.
Nó rón rén ngượng nghịu bước vào nhà. Má nó đứng bên bể nước lo lắng nhìn nó. Bà chờ đợi nó cất tiếng nói trước, nhưng mãi không thấy nó nói gì, bà không còn nén nỗi lòng tò mò hỏi nó, “Thế nào? Con đi học ngày hôm nay ra sao?”
“Má, như thường, má ạ”, thằng Duyên đáp.
“Má vừa xuống nhà ông Bình để hỏi thăm”, má nó nói tiếp, “Con An và ông Bình đã dùng xe ngựa chở thằng Danh đi bác sĩ rồi. Có lẽ đến khuya nay họ mới trở về nhà được. Bà nội con An tử tế lắm con à. Họ đều là những người tốt cả, nên má chắc họ sẽ tha thứ cho con và không trị tội con đâu”.
Thằng Duyên nín thinh không trả lời. Nó biết nội thằng Danh có thể tha thứ cho nó, nhưng còn con An chắc sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đâu.
“Thế thầy giáo con ở trường có biết chuyện ấy không?” má nó lại cất tiếng hỏi tiếp sau một phút nín lặng.
“Có ạ”, Duyên đáp.
“Thế thầy ấy có nói gì không?”
“Thưa không!”
Má thằng Duyên lộ vẻ ngạc nhiên. Cả ngày hôm nay bà đã khổ sở lo lắng không biết con trai bà phải chịu những hình phạt gì ở trường, nhưng nay cứ theo lời con bà nói thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thằng Duyên lại còn có bộ tươi tỉnh hơn lúc sáng ngày.
“Con đi kiếm chút sữa đây, má à”, thằng Duyên vừa nói vừa bỏ đi về phía chuồng bò. Nó thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chuồng bò là một nơi ẩn náu của nó. Ở đấy nó khỏi phải nghe những câu hỏi cật vấn của má nó, và những con bò cũng chẳng nghĩ xấu về nó. Nó bắt tay vào việc rất mau lẹ, rồi nghiêng cái thùng đựng sữa, nó ghé miệng uống thẳng một hơi chất sữa ấm béo ngậy. Nó cảm thấy trong người khỏe khoắn hơn, vì từ sáng tới giờ nó chẳng có tí cơm cháo gì trong bụng.
Tối nay nó sẽ để chừa ra một ít thức ăn. Ngày mai nó sẽ quay trở lại rừng thông để ẩn núp thêm một ngày nữa. Ngày nào nó cũng sẽ làm như vậy kỳ cho tới lúc nó bị khám phá ra- và chắc cũng còn lâu mới bị, vì nó ở xa tít trên thung lũng.
Nó kéo dài công việc vắt sữa cho thật lâu, rồi mới xách thùng sữa chảy cà tưng trở về nhà ở. Nó về tới cửa vừa đúng lúc chị nó cũng vừa về tới, mặt đỏ tía tai, hơi thở hổn hển. Vừa nhìn thấy mặt nó, chị nó đã mắng luôn, “Thằng khốn khiếp kia! Sao mày lại trốn học như vậy hả? Nó làm gì suốt ngày ở nhà thế, má? Đáng lẽ má phải tống cổ nó đi học mới phải!”
“Mày nói gì lạ vậy, Mai?” má thằng Duyên bực tức quay phắt lại hỏi. “Nó vẫn đi học đấy chứ! Nó vừa ở trường về đây này! Thôi, mày lo công việc của mày đi, đừng có hành hạ nó nữa!”
“Má bảo nó đi học thực sự ư!” Mai lớn tiếng hỏi. “Hừ, nếu nó vừa ở ngoài về thì má thử hỏi xem nó ở đâu về. Con tình cờ gặp ông giáo của nó lúc con ở sở làm về. Ông ấy đang nhổ cỏ trong vườn rau. Nhìn thấy con đi qua, ông ấy gọi với con và hỏi thằng Duyên đâu mà không thấy nó đi học ngày hôm nay. Hay nó đau? Con có đáp, “Nó có đau yếu gì đâu! Để ngày mai tôi lôi nó đến trường!” Giờ thằng Duyên, nghe tao bảo đây. Tao chẳng biết mày bỏ học trốn đi đâu chơi suốt ngày hôm nay. Nhưng mày nhớ nhé, ngày mai tao sẽ đích thân lôi cổ mày đến trường”.
“Không ngờ mày lại nói dối tao như vậy, thằng Duyên kia!” bà tức giận la lớn. “Mày thật hư đốn quá mất rồi. Tao không biết phải tính với mày sao đây. Thôi để thầy giáo sửa trị mày”. Phần lo âu thái quá, phần bị chính con trai lừa dối, bà úp mặt vào vạt áo khóc nức nở.
Thằng Duyên lẳng lặng ngồi xuống bên lò lửa trong điệu bộ thiểu não. Hình như mọi người mọi vật đều chống đối lại nó. Nguồn hy vọng duy nhất của nó là ẩn náu trong rừng thông cũng đã bị tước đoạt mất, ngày mai, nó sẽ phải đi học và sẽ giáp mặt con An. Nếu nó đi học ngày hôm nay thì đâu có gặp con An.
Nó nhặt lên một miếng gỗ lớn và bắt đầu dùng dao nhíp đẽo gọt. Một lần nữa những ngón tay của nó mò mẫm sờ tìm con sơn dương bằng gỗ nó để trong túi áo.
Còn Tiếp
(Theo www.cdnvn.com)