Trong khi ngồi đợi ở đấy, nó còn nghĩ tới một việc khác nữa. Đây là lần tiên nó hiểu được khi gõ cửa một căn nhà mà không được ai lên tiếng trả lời, người gõ cửa có cảm nghĩ như thế nào.
Nó chỉ mới gõ cửa ngôi nhà này có mấy phút thôi. Nhưng Chúa Giê-xu Christ đã gõ hết năm này sang tháng khác không ngơi nghỉ nó biết rõ Ngài đã làm như vậy.
Nó ngưng gõ cửa vì nó biết trong nhà vắng người. Nhưng cứ thử cho rằng hai vợ chồng ông Đỗ từ nãy vẫn ngồi yên trong nhà- cứ thử cho rằng họ nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài đêm tối nhưng người nọ nhìn người kia và bảo nhau: “Có ai gõ cửa đấy, nhưng bây giờ khoan cho họ vào đã- mình cứ giả bộ như không nghe mình đừng thèm chú ý gì đến!”… Nếu như vậy, nó sẽ tức giận bọn họ biết bao nhiêu. Nó sẽ thù hận bọn họ không để đâu cho hết vì bọn họ độc ác, tồi tệ quá!
Nhưng đấy cũng chính là cách nó đang đối xử với Chúa Giê-xu ấy vậy mà Ngài không thù hận nó. Ngài vẫn yêu thương nó, nếu không, Ngài đã chẳng tiếp tục gõ cửa như vậy và vẫn còn muốn mgự vào lòng nó. Nội nó đã từng nói như vậy ư?
An mải nghĩ về chuyện đó đến nỗi có lúc nó hầu như quên cả nỗi sợ hãi và cô đơn của nó. Bây giờ nó đột nhiên ngẩng đầu lên và hết sức lắng tai nghe, vì vừa mới có một tiếng động lọt vào tai nó.
Tiếng động rất êm nhưng đối với đám trẻ sinh trưởng trên miền núi thì tiếng động rất quen thuộc, dễ nhận. Đó là tiếng giày trượt tuyết đang lướt đi trong tuyết, rồi tiếp đấy là một thiếu niên đang hát.
Có người đang dùng giày trượt tuyết từ trên núi xuống đi băng qua rừng và chỉ khoảnh khắc nữa thôi họ sẽ lướt qua chỗ đường quẹo và vượt qua trước cửa nhà. Nếu họ đi mau thì không chừng họ sẽ không kịp nhìn thấy An…
Một bóng người nhỏ thó hiện ra ở đàng xa chỗ khúc đường quẹo. Mũi giày của hắn thúc vào tuyết làm tuyết nõn bay lên chung quanh. An quỳ thẳng lên ra sức la hét:
“Cứu tôi với! Hãy dừng lại cứu tôi với!”, nó vừa lấy bàn tay làm loa, vừa kêu cứu.
Người trượt tuyết đang phóng nhanh chợt xoay mình đứng phắt lại. Y tháo đôi giày trượt tuyết ra, rồi chạy bay lên núi tiến về phía An.
“Làm thế nào?”, y hỏi, “Ai đây? Có bị thương không?”
Người ấy là thằng Duyên. Nó đi thăm ông già trên núi về và nghe tiếng kêu cứu của An làm nó sửng sốt dừng lại. Khi nhìn rõ bóng người đang quỳ trong tuyết dưới ánh trăng sáng, nó sửng sờ tưởng chừng như nhìn thấy ma.
Nhưng An khi nhìn thấy người thì mừng quá, bất kể người ấy là ai. Trong giây phút, nó quên hết mọi sự, chỉ biết rằng nay nó đã được tìm thấy và được cứu. Đối với nó, thằng Duyên có thể được coi như một thiên thần đã từ trên trời bay xuống. Nó duỗi tay ra nắm chặt chiếc áo khoác của thằng Duyên như sợ thằng Duyên bỏ đi mất.
“Ô Duyên!”, giọng nó run rẩy, “gặp anh tới đây, tôi mừng quá. Tôi bị sái chân và tưởng sẽ bị chết cóng ở đây trước khi ông bà Đỗ về kịp. Anh đưa tôi về nhà đi, tôi bị lạnh quá rồi”.
Chẳng mấy chốc, Duyên đã lấy chiếc áo ngự hàn của mình choàng qua cho An và ngồi xuống xoa nóng đôi bàn tay bị cóng của An.
Thằng Duyên dịu dàng đáp: “Tôi không thể chở An về nhà bằng giày trượt tuyết được. Để tôi về lấy cái xe trượt tuyết lớn và lấy tấm mền rồi tôi trở lại đón An ngay. Từ đây về nhà chỉ chừng năm phút thôi. Cả đi lẫn về chỉ chưa đầy nữa giờ là An đã có mặt ở nhà rồi”.
Không hiểu sao lòng nó tự nhiên vui sướng lạ đến nỗi nó muốn reo lên, hát lên, chạy nhảy lung tung. Mộng ước của nó đã thành sự thật. Nó hiện đang giúp đỡ con An, con An đang cần đến nó. Giờ đây có lẽ con An đã vui lòng tha thứ cho nó và đã quên đi cái việc nó làm gãy chân thằng Danh.
“Không có áo trùm ngoài mà Duyên không thấy lạnh ư?” An hỏi với giọng yếu ớt vì nó đã kiệt lực.
Thằng Duyên lanh lẹ cởi luôn chiếc áo đang mặc đem quấn quanh đầu con An. Nó ước gì có thể đưa luôn cho con An cả chiếc sơ-mi nữa, dẫu rằng chiếc sơ mi mỏng manh chẳng đem lại ích lợi gì. Giá buốt đã thấm vào thân thể nó khiến nó phát rùng mình. Nó hít mạnh một hơi, gồng mình chống lại giá lạnh như cắt ấy mà nó kể như cái giá nó đang trả phần nào về tội trọng của nó, trong khi rảo bước đi xuống. Trong nháy mắt nó đã tra chân xong vào giày trượt tuyết, rồi như mũi tên phóng ra khỏi cây cung, nó vùn vụt lao mình xuống núi, lòng rộn ràng một nguồn vui mới lạ. Giá lạnh làm thân thể nó tê dại nhưng nó chẳng hay biết gì hết. Mấy phút sau nó đã về tới cửa nhà, mặt và hai cánh tay trần tím ngắt.
Còn lại một mình trên núi tuyết, An co ro núp trong chiếc áo choàng ấm áp của thằng Duyên. Chừng hai chục phút nữa thằng Duyên sẽ trở lại và trong hai chục phút ấy con An có khối việc quyết định trong trí óc.
Trước hết, nó đã được an toàn. Thằng Duyên đã ra khỏi rừng thật đúng lúc đã nghe thấy tiếng kêu cứu của nó. Như vậy trong suốt thời gian nó tưởng nó chỉ có một mình thì Cứu Chúa là Đấng đang đứng bên ngoài cửa vẫn hằng lo cho nó và đã khiến thằng Duyên tới cứu nó.
Thứ đến là nó đã khám phá ra được câu chuyện cửa đóng. Tuy nó chưa biết chắc việc gì sẽ xảy ra khi nó mở cửa nhưng nó biết chắc là nó không thể để Cứu Chúa đứng mãi bên ngoài được nữa. Nó tựa đầu vào thành bao lơn rồi nhắm mắt khẽ cầu nguyện:
“Lạy Chúa Giê-xu, giờ con xin mở cửa ra để đón Ngài vào lòng- con rất ấy làm hối hận đã đóng cửa lâu như vậy để Ngài phải đứng chờ- giờ xin mời Ngài hãy bước vào. Con hối hận đã căm thù thằng Duyên- xin Ngài hãy khiến con yêu thương nó và nếu con có phải kể hết với nó về chuyện con ngựa gỗ nọ, xin Ngài hãy ban cho con đầy đủ can đảm. Con đội ơn Ngài đã khiến thằng Duyên đến cứu con. Amen”.
Thế là Chúa Giê-xu Christ đứng chờ bên ngoài cánh cửa lòng và cánh cửa đời An từ bấy lâu nay đã bước vào để tha thứ mọi tội lỗi cho nó và khiến nó thành một đứa trẻ ngoan. Không ai ở đó để chứng kiến giờ phút thiêng liêng tuyệt diệu ấy, đến ngay cả con An cũng chẳng cảm xúc có gì đổi khác thật sự. Nhưng trên thiên đàng đêm ấy tên nó đã được ghi vào cuốn sách sự sống của Thượng Đế, và các thiên sứ hân hoan mừng rỡ vì dưới hạ giới đã có thêm một đứa trẻ nữa mở cửa lòng để đón nhận Cứu Chúa Giê-xu.
Còn Tiếp