Pastor Peter Le Van, Sandiego, USA.
12. Quan Án
Công Bình
“Đức Chúa
Trời là quan án công bình
“Thật là
Đức Chúa Trời hằng ngày nổi giận cùng kẻ ác.
“Nếu kẻ ác
không hối cải, thì Đức Chúa Trời sẽ mài gươm: Ngài đã giương cung mà chực cho
sẵn.”
(Thi Thiên 7:11)
Tại Trung Tâm Ngoại Ngữ có người bạn đồng nghiệp mà chúng tôi vốn qúy mến nhau,
mặc dù chúng tôi không cùng một niềm tin. Đạo của anh ấy vừa tin có Thượng
Đế, lại vừa tin những kẻ đã chết và đủ loại thần thánh. Tuy nhiên, khi cùng làm việc
chung với nhau, tôi để ý đến những cử chỉ và hành động của anh đối với những
người nghèo khổ, anh ta thường bố thí và có vẻ cảm thương số phận của họ. Tôi thầm mừng và hy vọng một
ngày nào đó, anh sẽ hiểu Chúa Jêsus là ai. Tôi sẽ tìm cơ hội làm chứng.
Thế nhưng, không đúng như tôi nghĩ. Anh ấy bắt đầu quay lưng lại với tôi khi mà
quyền lợi vật chất cám dỗ. Anh
cùng những người thân trong gia đình bên vợ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Trung
tâm; bởi vì họ muốn chiếm đoạt lầy quyền điều hành. Đồng tiền đã làm cho họ lóa mắt quên
mất đi nhân nghĩa. Anh ấy và tôi là những người đầu tiên xây dựng Trung tâm
giảng dạy từ không đến có. Chúng tôi đã trải qua bao gian khổ cùng chia sẻ ngọt
bùi cho đến khi hình thành một Trung tâm tư thục giảng dạy ngooại ngữ. Xét về phương diện hành chính
anh ấy có nhiều thuận lợi hơn, nên mấy anh em giáo viên cùng bầu cho anh ấy làm
giám đốc. Anh ấy đứng tên tài khoản ngân hàng.
Theo nội quy chung, lớp nào sỉ số học viên đạt 100 trở lên thì được bồi dưỡng
hai chục nghìn (tương đương 1 USD ngày nay). Lần đó, con tôi thiếu sữa vì mẹ
của nó không đủ sữa nuôi nó. Chúng tôi phải mua sữa ngoài. Một lon sữa Liên Xô giá
hai chục nghìn. Tôi
gặp anh ấy và trình bày rằng cho tôi được nhận số tiền bồi dưỡng vì lớp tôi có
đến 99 học viên. Anh ấy từ
chối bảo rằng còn thiếu một học viên nữa. Tôi buồn bã đi lang thang
ngoài phố suy nghĩ cách nào để có được hai chục nghìn mua sữa cho con. Tình cờ
tôi gặp anh Lê Tự Cam ngoài phố, anh ấy hỏi:
- Em đi đâu lang thang vậy? Có chuyện gì
không vui phải không?
- Dạ, em đi mua sữa cho con bé. Tôi thành thật trả lời.
- Ồ! Được rồi, đi qua đây với anh. Anh muốn mua cho cháu lon sữa
này nghen! Để bác mua cho
cháu của bác chứ…
- Em cảm ơn anh, thật là đúng lúc. Tạ ơn Đức Chúa Trời!
Anh Cam trao lon sữa cho tôi trong tình
thương yêu của một người anh trong Chúa. Còn
tôi, chẳng biết nói gì hơn để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với anh ấy. Tôi vui mừng đạp xe đem sữa về
cho con, ngồi xuống bên vợ mình và kể cho cô ấy nghe câu chuyện tình yêu trong
Chúa. Phượng nắm khẽ bàn
tay tôi và quay đi để tôi không nhìn thấy cô ấy khóc.
Tuần sau, bỗng tôi nhận được một số lá
thư mà anh bạn đồng nghiệp trao cho tôi nói rằng:
- Thư
của học viên góp ý.
Thản nhiên, tôi đọc hết những là thư với
nội dung rất xấu: bôi nhọ vô cớ và vu khống những điều không hề có. Tôi hỏi anh
ấy:
- Tại sao anh tổ chức cho học viên làm
việc này?
Vì tôi muốn nắm bắt ý kiến từ học viên để
đáp ứng nhu cầu của họ.
- Thế à?
Giờ sau, tôi vào lớp hỏi học viên của
mình, họ hoàn toàn không hay biết gì về những là thư ấy. Tôi gặp gỡ những lớp khác
mà tôi phụ trách, họ cũng chẳng biết gì cả. Thì
ra, người đồng nghiệp của tôi đã bày trò gian xảo cốt ý hạ nhục tôi để tôi ra
đi. Anh ta và gia đình bên
vợ sẽ toàn quyền điều hành Trung tâm và chiếm đoạt tài sản cùng tiền bạc.
Quá buồn đau trước nhân tình thế thái,
tôi chạy lên nhà thờ gặp Mục sư Quản nhiệm và thưa cùng ông:
- Thưa Mục sư, con có điều này muốn hỏi
ông.
- Vâng, thầy cứ hỏi. Ông luôn ôn tồn và
nhân hậu
Con có gặp một chuyện không vui ở Trung
tâm nơi con dạy, và con đã cầu nguyện một tháng rồi, nhưng Chúa vẫn chưa trả
lời. Xin ông giúp con…
Thầy cứ thong thả kể hết nội dung cho tôi
nghe. Thế là tôi kể
cho vị Mục sư Quản nhiệm hết ngọn ngành câu chuyện. Mục sư hỏi tôi:
- Thầy đã cầu nguyện như thế nào với
Chúa?
- Thưa Mục sư con cầu nguyện như thế
này: “Chúa ơi! Chắc
Chúa đã biết rõ mọi sự xảy ra giữa con và người bạn đồng nghiệp. Con đau lòng quá! Xin Chúa bênh vực con và mời anh bạn
con ra khỏi trường.”
Vị Mục sư mìm cười hiền hậu. Ông nắm tay tôi và khuyên lơn
cách nhẹ nhàng:
- Thầy ơi! Cầu nguyện như vậy không đẹp
lòng Chúa. Thầy về cầu
nguyện lại với nội dung: Tạ
ơn Chúa đã cho sự việc xảy ra. Xin Chúa tha tội cho người bạn, và thầy
cũng bằng lòng tha thứ cho anh ấy. Xin
Ngài chọn cho một chỗ dạy khác…
Tôi cảm ơn vị Mục sư khả kính của mình và
vui vẻ ra về. Sáng
sớm hôm sau, tôi dậy thật sớm lên sân thượng qùy gối thiết tha với Chúa trong
sự kêu cầu:
“Kính lạy Đức Chúa Trời của
con. Xin thứ lỗi cho con vì
đã có những lời cầu xin ích kỷ vì con quá đau lòng. Con khổ sở vì bị bạn bè phản
bội. Xin Chúa rủ lòng
thương. Con bằng lòng
tha thứ cho người bạn của con và mong ngày anh ấy gặp được Chúa. Xin Ngài cho
con một nơi dạy khác. Con
biết ơn Chúa. Con cầu
nguyện trong danh Chúa Jêsus. Amen!”
Đang khi cầu nguyện, một cơn gió lốc đột
nhiên thổi đến làm tung bay mịt mù bụi cát. Vài
chậu hoa kiểng bỗng dưng ngã rạp xuống cách lạ lùng đáng sợ! Một hiện tượng không bình thường
mà tôi chưa bao giờ chứng kiến như vậy. Tôi
vội chạy xuống cầu thang la lớn:
- Phượng ơi! Chúa nhậm lời của anh rồi!
- Về cái gì?
- Chuyện ở trường, ngoạn mục lắm! Tôi kể cho nhà tôi nghe về những
gì đã xảy ra. Nhà tôi chỉ
mỉm cười im lặng.
Chín giờ sáng của ngày hôm đó, một học
viên thân thiết của tôi chạy đến nhà tôi bối rối báo tin:
- Thầy ơi! Thầy có biết gì không, thầy
Lợi đã dọn trường đi hết. Em mới vào trường thấy người ta đang bưng dọn
mọi thứ…
- Thế à? Cảm ơn em đã báo tin cho tôi.
Tôi qùy xuống ngay tức khắc, run sợ trước
quyền năng của Đức Chúa Trời. Tôi
ngước mắt lên cảm tạ Đấng Quyền Năng với tấm lòng phơi phới. Tôi lấy xe chạy đến Trung tâm,
quả thật anh ấy đã tháo gỡ đi mọi thứ và để một thông báo trước cổng trường cho
học viên về điạ điểm mới của Trung tâm.
Tôi cố nén xúc động, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống. Hôm ấy, một mình tôi
đứng trong sân trường lâu lắm. Mọi
thứ chung quanh đều có vẻ hiu quạnh trong buổi sớm mai đầy nuối tiếc. Những hình ảnh của buổi ban đầu
nhảy múa trong tâm trí. Tôi nhớ những ngày chúng tôi đã chia nhau củ khoai, ổ
bánh mì trước khi đến lớp. Chúng
tôi cũng đã từng nằm nghỉ trưa với nhau dưới sàn nhà trong phòng học. Những tâm sự buồn vui cùng san
sẻ. Tất cả mọi thứ đã
không còn nữa. Anh ấy chiếm
đoạt trọn số tiền của tài khoản Trung tâm và ra đi mang theo mười bốn lớp học,
để lại cho tôi nỗi cô đơn và trơ trọi giữa sân trường.
Đêm hôm đó, tôi và nhà tôi đến trường trong cái không khí tẻ ngắt vắng lạnh. Chỉ còn một lớp học từ bên điạ
điểm mới các em chạy về tìm tôi và chúng tôi lại bắt đầu với một nhóm học viên
mười hai em.
Chưa đầy sáu tháng sau, Chúa ban cho Trung tâm có lại số học viên đông đúc
ngoài mong đợi. Có lẽ trên
ba mươi lớp và một đội ngũ giáo viên hùng hậu, vững vàng chuyên môn, nên uy tín
của Trung tâm được nhiều người biết đến. Từ nguồn thu nhập chính đáng này,
chúng tôi bắt đầu mua thêm xe cộ, cải tạo lại nhà cửa và chuẩn bị cho một
chương trình to lớn hơn trong công việc phát triển ngành nghề mà mình yêu
thích.
“Chẳng có
sự khôn ngoan nào, sự thông mình nào, hay là mưu kế nào
“Mà chống
địch Đức Giê-hô-va được
(Châm ngôn 21: 3)
“Kẻ ác
chạy trốn dầu không ai đuổi theo;
“Nhưng
người công bình mãnh dõng như một sư tử.”
(Châm ngôn 28:1)
13. Đức Chúa Trời là Đấng Lạ Lùng
Tháng 5-1994
Trung tâm ngoại ngữ mỗi ngày một phát triển. Chúng
tôi phải thuê thêm điạ điểm mới có thể đáp ứng nhu cầu cho học viên. Trong khi
đó, việc thuê mướn không đơn giản. Người
ta thường tăng giá sau mỗi quý chưa nói đến chuyện quà cáp phải không. Quá phiền
phức trong việc này, nên chúng tôi đặt vấn đề cầu nguyện xin Chúa được dùng căn
nhà của mình để khuyếch trương thêm cơ sở giảng dạy.
Mọi việc dường như thuận lợi, chúng tôi
thấy rõ ý Chúa trong kế hoạch mới, nên mạnh dạn vay tiền của ngân hàng hai mươi
triệu đồng. Chúng tôi dự
trù sẽ trả lại số tiền vay vào cuối năm. Thế
nhưng, thật lạ lùng khó ai hiểu được việc làm của Đức Chúa Trời bằng con mắt
xác thịt của mình. Giữa cái
vị trí không mấy thuận lợi vì đường sá chật hẹp, chợ búa ngổn ngang đầy cá mắm,
bùn lầy tanh tưởi. Thế nhưng,
sau khi treo băng roll giới thiệu ngày khai giảng, học viên đến ghi danh đông
như kiến. Họ vây quanh cửa
văn phòng chưa kịp lắp kính. Chỉ
trong hai tuần lễ, chúng tôi đã trả xong số tiền mượn của ngân hàng.
Tạ ơn Chúa vô cùng! Chúng
tôi bước đi trong ý chỉ của Ngài nên sự thành công nhanh chóng ngoài suy tưởng. Chợ Mới là khu phố ô hợp có nhiều
thành phần bất hảo. Họ
thích quậy phá và chính quyền xem ra bất lực, thả trôi. Chung quanh trường hầu hết là những
người buôn bán từ khi còn chợ cũ. Một
số đông thanh thiếu niên nghiện ngập, sống ngang tàn, phá phách. Nếu ai đụng đến họ thì mỗi đêm phải hứng chịu những trận mưa đá tấn công vào
nhà, hoặc nước tiểu hoặc những thứ dơ dáy quẳng vào trước hiên ghê tởm! Mỗi dịp tết đến, là mỗi lần
chúng tôi hồi hộp lo sợ vì không thể nào sống yên ổn với những đám “tàn quân” đầy
bạo lực này. Họ say sưa, đập
phá, rung cửa và đốt pháo liệng vào từng nhà. Chúng
tôi thật vô cùng khổ sở! Đã
có lần chúng tôi dự định bán nhà đi sinh sống nơi khác.
Hai năm qua, chúng tôi kiên nhẫn cầu nguyện ròng rã cho nan đề này. Tết Ất Hợi đến, bất ngờ nhận được
lệnh cấm đốt pháo của chính quyền Trung ương. Chúng
tôi không đủ lời ngợi khen Chúa. Thế là từ đó, chúng tôi được hưởng những cái Tết
an lành không bị pháo tấn công vào nhà, không còn nhìn thấy những chiếc lốp xe
đốt lên hăm doạ kẻ đi đường. Cái
nan đề khủng khiếp ấy, Chúa đã giải quyết xong.
Với cái nhìn thế gian, người ta có quyền
nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Trong con mắt đức tin, chúng tôi
quả quyết rằng Đức Chúa Trời đã đáp lời kêu xin của những người sống công bình
và ngay thẳng.
“Chúa đã
thấy rồi; vì Chúa xem xét sự bạo tàn và sự sự độc hại;
“Để lấy
chính tay Chúa mà báo trả lại…
“Hãy bẻ
gãy cánh tay kẻ ác, và tra tìm sự gian ác của kẻ dữ cho đến không còn thấy gì nữa.”
(Thi Thiên 10: 14, 15)
14. Đường Lối Đức
Giê-hô-va
1995- 2000
“Hãy phó
thác đường lối mình cho Đức Giê-hô-va,
“Và nhờ cậy
nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy
(Thi Thiên 37: 5)
Sau một thời gian vất vả xin cho được giấy phép từ chính quyền điạ phương; để
có được một Trung tâm giảng dạy ngoại ngữ và vi tính cho người nghèo. Cuối cùng thì Đức Chúa Trời đã mở
cửa khai trương Trung tâm vào những ngày đầu Xuân 1996. Điạ điểm chính là Trung tâm ngoại
ngữ Nguyễn Du, mà Giáo Hội Tin lành Báp-tít Liên Hiệp đã thuê lại.
Một ngày mệt mỏi trong cơn nắng gắt đi
tìm thuê mặt bằng nhiều nơi; nhưng tổ chức BGC không bằng lòng chỗ nào cả. Những
người lãnh đạo của tổ chức này ghé vào nghỉ trưa tại văn phòng Trung tâm ngoại
ngữ của chúng tôi. Khi nhìn
thấy các lớp học đang hoạt động, cơ sở khang trang thật lý tưởng cho dự án của
tổ chức. Họ bèn trao đổi với
tôi nhã ý thuê Trung tâm của chúng tôi làm nơi giảng dạy cho BGC. Không ngần ngại, chúng tôi đồng
ý ngay với một số tiền cho thuê khiêm tốn, chỉ tương đương với mức thu nhập của
Trung tâm mà thôi. Chúng tôi vui mừng vì có cơ hội được hầu
việc Chúa qua giáo dục.
Với tư cách là Giám đốc điều hành Trung tâm, nhưng chúng tôi bị chi phối dưới
hai cơ quan lãnh đạo. Một
bên là Trung Tâm Dạy Nghề Thanh Niên thuộc chính quyền điạ phương, một bên là tổ
chức Giáo Hạt Tin Lành Báp-tít Hoa Kỳ. Là
một tổ chức tôn giáo, theo luật pháp hiện hành của Việt Nam, chúng tôi không được
phép đứng độc lập, nhưng phải nằm dưới danh nghĩa một tổ chức trực thuộc “nhà nước.”
Sau một thời gian hoạt động nếu không có vấn đề gì xảy ra, thì Cơ Quan Chức
Năng tại Hà Nội mới cấp giấy phép hoạt động phi chính phủ (NGO).
Trong hoàn cảnh éo le như vậy, không có sự lựa chọn nào khác, anh em chúng tôi
đành phải chấp nhận. Một
trăm phần trăm nhân viên văn phòng là những con cái Chúa từ các Hội Thánh địa
phương được tuyển chọn. Chúng
tôi qùy gối kêu xin sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời thường xuyên. Cuối cùng, tuy
danh nghĩa có sự hợp tác của Trung Tâm Thanh Niên, nhưng thật ra chúng tôi hoạt
động độc lập; ngoài những báo cáo hàng tháng cho họ.
Tạ ơn Đức Chúa Trời, trong sự soi sáng và gìn giữ của Ngài, Trung tâm phát triển
vô cùng mạnh mẽ. Trước hết
là những trang thiết bị và máy móc hiện đại cùng với một đội ngũ giảng viên giỏi
về chuyên môn, nhiệt tình trong giảng dạy, hết lòng vì học viên thân yêu theo
các nguyên tắc của Trung tâm đề ra. Hầu như hoạt động của Trung tâm khác với
các Trung tâm khác trong thành phố, bởi vì mục đích không vì lợi nhuận, nhưng
có cơ hội giúp đỡ các học viên nghèo, nâng đỡ khích lệ các học viên là con cái
Chúa. Trung tâm lấy học phí
nhẹ nhàng của học viên có điều kiện, miễn hoặc giảm cho các học viên nghèo
không phân biệt. Hầu hết
các học viên thuộc gia đình con cái Chúa đều được miễn phí, ngoại trừ một số học
viên đóng số tiền tượng trưng. Mỗi
mùa hè, chúng tôi gửi thư thông báo cho các Hội Thánh trong thành phố Đà Nẵng
và Quảng Nam về học các lớp Tiếng Anh và vi tính miễn phí; nhằm giúp đỡ cho qúy
đầy tớ Chúa và các nhân sự của Hội Thánh. Chính vì vậy, mà mối quan hệ giữa
Hội Thánh Tin Lành Việt Nam và những giáo phái khác, đặc biệt là BGC không còn
nhiều khoảng cách. Mỗi mùa hè, qúy đầy tớ Chúa và nhân sự các Hội Thánh đổ
về ghi danh theo học các lớp thật phước hạnh.
Bên cạnh đó, mỗi tối Chúa nhật, chúng tôi đưa dắt nhiều học viên về nhà thờ Tin
Lành Đà Nẵng dự các chương trình truyền giảng. Qua mục vụ âm thầm này, nhiều học
viên được cứu và trưởng thành trong các Hội Thánh địa phương. Một số giáo viên là những người
chưa biết Chúa cũng có cơ hội tìm hiểu về Chúa Jê-sus qua các chương trình
“truyền giảng bỏ túi” của Trung tâm nhân các ngày lễ kỷ niệm Giáng Sinh, Phục
Sinh. Kết quả, có một số
giáo viên đã tiếp nhận Chúa.
(Trung Tâm Ngoại Ngữ và
Vi Tính BGC tại thành phố Đà Nẵng)
Ngoài chương trình giảng dạy, chúng tôi còn có dự án cho người nghèo vay vốn
không lấy lãi. Với số tiền khiêm tốn, phân phối cho các gia đình nghèo mượn vốn
để làm kinh tế gia đình. Tuy không hiệu quả mấy về mặt kinh doanh, nhưng ít ra
cũng góp phần trong sự cải thiện đời sống. Điều
qúy giá là nhiều người được hiểu biết về tình yêu của Chúa Jê-sus qua công việc
của những người đã thuộc về Chúa.
Vào mùa Đông 1999 khi cơn lũ lụt tàn phá ghê gớm xảy ra ở miền Trung, đặc biệt
là tại Quảng Nam, Quãng Ngãi, Bình Định, Huế… và cướp đi hơn 400 sinh mạng. Trung tâm chúng tôi khởi đầu
trong sự kêu gọi cứu trợ từ giáo viên và học viên. Đầu tiên là một bao gạo, một ít
áo quần được gom góp. Sau
đó, là một ân nhân Mục sư LTC từ Oregon gửi cho bốn nghìn USD. Chúng tôi thành lập Ban Cứu Trợ
để cùng làm việc chung, đồng thời có kế hoạch phân phối hàng cứu trợ đúng yêu cầu
và minh bạch mọi thứ. Nhờ tổ chức kỹ càng trong sự phân phối, có chữ ký của những
người đứng đầu Hội Thánh điạ phương nhận lãnh, có đầy đủ các hình ảnh khi phân
phát vật phẩm, và tường trình cho ân nhân mỗi ngày sau khi đi cứu trợ trở về
qua internet. Cảm ơn Chúa vô cùng! Chính vật phẩm cứu trợ được trao tận
tay cho nạn nhân bão lũ, và những cảnh điêu tàn của người dân sau cơn lũ, những
tang tóc mất mác người thân yêu, những vành khăn sô quấn trên đầu những em bé mồ
côi cha mẹ. Những điều này
làm cảm động con cái Chúa bên Hoa Kỳ dâng hiến thêm để giúp đỡ những nạn nhân. Mục
sư Giám đốc của chúng tôi đã mang thêm một số tiền về để cùng với anh em Trung
tâm tham gia cứu trợ.
Một trong những niềm phước hạnh cho anh
em chúng tôi; là có cơ hội an ủi khích lệ những đầy tớ Chúa tuổi già sức yếu,
hoặc hưu hạ, một số quà đặc biệt: những tấm chăn mới xinh đẹp ấm áp, những lon
sữa bồi dưỡng trong những ngày giá rét. Cảm ơn Chúa về những ơn lành của Ngài.
Đức Chúa Trời dự bị mọi sự. Ngài
làm việc một cách lạ lùng để cho đồng bào Việt Nam có cơ hội nghe về tình yêu của
Chúa Jê-sus. Trong những món quà, chúng tôi có để một câu gốc Kinh Thánh hầu thức
tỉnh những nạn nhân. Trong
suốt hai tháng, chúng tôi đi từ Huế đến Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định trong
sự quan phòng che chở của Chúa. Không dễ dàng gì trong thời điểm này, một băng
roll: “Đoàn Cứu Trợ Hội Thánh Tin Lành Báp-Tít Liên Hiệp” được treo lên trước đầu
xe của đoàn xe cứu trợ.
Rõ ràng đó là một phép lạ! Một quyền năng
bao phủ con cái của Ngài trong sứ mạng đem tình yêu đến cho mọi người bằng việc
làm thiết thực.
Tạ ơn Chúa, trong Ngài chúng ta được ban cho sự khôn ngoan. Trong Ngài chúng ta
được quan phòng dẫn dắt.
“Nầy đầy tớ
ta đây, là kẻ ta nâng đỡ; là kẻ ta chọn lựa, là kẻ là linh hồn ta lấy làm đẹp
lòng. Ta đặt thần ta trên
ngươi, người sẽ tỏ ra sự công bình cho dân ngoại.”
(Ê-sai 42: 1)
“Ngươi sẽ
bước đi trên sư tử và rắn hổ mang;
“Còn sư tử
tơ và con rắn, ngươi sẽ giày đạp dưới chơn
“Bởi vì người
trìu mến ta, nên ta sẽ giải cứu người;
“Ta sẽ đặt
người lên nơi cao, bởi vì người biết danh ta
“Người sẽ
kêu cầu ta, ta đáp lời người
“Trong sự
gian truân ta sẽ ở cùng người
“Giải cứu
người và tôn vinh người.”
(Thi Thiên 91: 13,14, 15)
- HẾT -