CHƯƠNG 6
Sáng hôm sau, ánh mặt trời đã đánh thức thằng Danh dậy. Nó nằm yên trong mươi phút, cố nhớ lại những gì trọng đại sắp xảy ra ngày hôm ấy. Khi nhớ ra, nó liền nhỏm dậy, lớn tiếng gọi An:
“Chị An à”, nó kêu, “lại đây mau! Hôm nay em đi xem chị lãnh thưởng đây! Chị lấy cho em bộ đồ nhung đen đẹp nhất ấy, cả cái dây quần có thêu hoa ấy. Mau lên chị!”
An nằm nơi giường kê ở đầu cầu thang. Nó giả bộ như không nghe thấy gì. Để cho thằng Danh kêu đến bốn năm lần, nó mới chịu ngồi dậy.
“Nín đi Danh”, nó quát có hơi nặng lời. “Tao không chắc chiếm được giải thưởng đâu, mày đừng có nói bậy. Vả lại bây giờ còn quá sớm, đã ăn bận gì được đâu- Ba vừa mới dậy thôi mà”.
Bé Danh thở dài. Nó lại nằm xuống, nhưng lòng náo nức quá nó không thể giữ mồm miệng cho yên được. Nó kéo con mướp vào giường rồi thì thầm vào lỗ tai trắng tinh của mèo:
“Mướp này, mi biết không, ta sẽ đi bằng xe. Ta sẽ coi hết thảy các món đồ dự thi, nhưng chẳng có món nào đẹp hơn món của chị An ta hết. Ta sẽ coi chị ta lãnh thưởng, và ta sẽ vỗ tay thật to. Ta sẽ mang những dây đeo quần đẹp nhất…”
Con mướp cựa mình ngáp. Thằng Danh cũng ngáp. Trời hãy còn sớm quá mà. Một lát sau lúc on An đi xuống, nó thấy thằng Danh và con mướp đang nằm cuộn tròn ngủ say trong ánh nắng mặt trời.
Một giờ rưỡi sau, mọi người lên đường. Bé Danh vận bộ đồ nhung đen nó vẫn mặc ngày Chúa nhật, và mang dây đeo quần có thêu hoa. Ông Bình kéo xe. An bước đi cạnh ông, thẩn thờ và hơi cáu kỉnh.
Một buổi sáng đặc biệt như buổi sáng hôm nay mà sao chị An nó lại coi bộ buồn bã thẩn thờ như vậy? Trên cao, mặt trời chói sáng; dưới đất, dòng sông lấp lánh ánh vàng; chị nó hôm nay lại đi lãnh thưởng. Như vậy, đáng lẽ chị nó phải vui vẻ mới phải chứ. Riêng phần nó, nó chẳng bao giờ buồn rầu, cáu kỉnh cả, trừ lúc nó bị đau chân quá.
“Chị bị đau bụng hả?” thằng Danh đột nhiên hỏi An.
“Đâu có! Mày đừng nói bậy!” An gắt gỏng đáp. “Tao làm gì mà bị đau bụng chứ?”
“Em cứ ngỡ chị bị đau bụng”, Danh nói. “Ô, chị coi kìa, có một con bướm màu xanh đang đậu trên giày em”.
An chẳng buồn quay lại để nhìn con bướm. Nó tiếp tục đi, mắt nhìn xuống đất. Chẳng biết chuyện gì đã làm cho nó không vui ngày hôm nay?
Khi gia đình ông Bình tới nơi thì trường học đã đầy người. Các bàn được xếp đống một bên. Các tác phẩm dự thi được bầy trên một dãy bàn dài, nom thật đẹp mắt. Phụ huynh học sinh đi quanh ngắm nghía trong lúc các học sinh chen chúc nhau, xô đẩy nhau, miệng nói liếng thoắng, tay chỉ trỏ huyên thuyên.
Có riêng một chiếc bàn bầy các món đồ đan màu sắc rực rỡ; một chiếc bàn bày các mòn thêu màu tươi sáng; và một chiếc bàn bày các hàng đăng-ten diêm dúa. Phía bên kia là chiếc bàn bày những món thủ công bằng gỗ của nam sinh, những hình tượng chạm khắc công phu.
Thằng Thạch, con trai người phát thư ở bưu điện, đứng sát cạnh tác phẩm thủ công của nó, hai mắt sáng ngời đầy tin tưởng. Tác phẩm của nó đưa dự thi là một bình đựng mực làm bằng gỗ có tạc hình một con gấu đứng trên miệng bình. Miệng bình hơi cong một chút và sườn con gấu không được đều nhau, phía bên này mập hẳn hơn phía bên kia. Tuy nhiên, người ta vẫn nhận ngay ra là hình con gấu và đối với một đứa trẻ vào tuổi nó thì đấy cũng là một món đồ thủ công khéo léo rồi. Thằng Thạch là một đứa bè ngoan. Nó hơi đỏ mặt e thẹn nhìn đi chỗ khác khi các bạn nó vỗ vai nó, trầm trồ khen ngợi. Tuy nhiên, trong lòng nó, nó rất kiêu hãnh với con gấu nó làm ra. Nó ngẩng lên mỉm cười nhìn má nó lúc ấy đang bước qua phòng, tiến về phía nó.
Thằng Duyên cũng có mặt ở đấy, như thường lệ lang thang vơ vẩn một mình, vì má nó bận việc làm cỏ khô không đến trường được. Nó buồn rầu nhìn cái bình mực của thằng Thạch và so sánh con gấu nặng nề, thô kệch với con ngựa nhẹ nhàng, uyển chuyển của nó. Nếu không xảy ra vụ con ngựa của nó bị rớt gãy, các trẻ con khác hôm nay đã xúm quanh mình nó chứ đâu có xúm quanh mình thằng Thạch. Nó cảm thấy căm tức thằng Thạch vô cùng, vì thằng này khôn khéo, lại khôi ngô, giỏi thể thao và nay lại sắp lãnh cái giải thưởng đáng lẽ thuộc về nó. Nó lặng lẽ lảng ra một góc phòng và đứng đó buồn bã nhìn đám đông.
Đứng giữa một đám bạn bè nói cười huyên náo, An giữ im lặng kỳ lạ. Có đứa cho rằng nó sẽ đoạt giải, nhưng lại có đứa ủng hộ Lan. Đứa đoán thế này, đứa đoán thế kia, đứa chạy đi, đứa chạy lại, có mấy đứa chụm đầu vào nhau thì thầm, lại có mấy đứa cãi nhau chí chóe. Chỉ có mình An, mọi khi vui vẻ liếng thoắng, lạ thế thì nay lại chẳng nói gì.
Bé Danh nắm chặt lấy tay ba nó, khập khiễng đi một vòng quan sát mọi vật. Nó đi tới đâu cũng được mọi người nhường bước và hỏi han ân cần. Sai khi đã nhìn ngắm đủ thứ, nó tới đứng ngay đầu bàn sát cạnh chiếc áo đan chị nó đưa dự thi. Nó đứng đấy để chực sẳn lúc xướng danh người trúng giải. Vì còn bé quá, nó lại bị cái bàn che khuất người, chị để lộ có mớ tóc rối và đôi mắt xanh biếc mở lớn đầy háo hức, nôn nóng.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, đám đông đang chuyện trò huyên náo bỗng nín bặt. Nhân vật từ dưới thành phố bên hồ đã tới nơi để chấm giải. Học sinh và phụ huynh yên lặng đứng sát bên trong khi nhân vật mới bước thong thả chung quanh dãy bàn, nhặt từng món lên ngắm nghía. Nhiều món được ông nhiệt liệt khen ngợi, còn những món kia cũng không bị ông chê món nào. Ông nói ông ở nhà tới đây yên chí làđược xem những tác phẩm thủ công đặc sắc, và nay ông rất lấy làm hài lòng. Ông mở xem những tập bài làm của học sinh chất thành đống ở trên một cái bàn để xa tít tận cuối phòng và nói về việc học hành của các em. Ông là người điềm đạm, nhã nhặn nhưng có điều ông chậm chạp quá. tất cả học sinh đều đang nôn nóng muốn biết ai là người sẽ đoạt giải đây?
Nay giờ phút quan trọng đã đến. Phần nữ sinh được quyết định trước. Mọi người thấy ông tiến tới chỗ món hàng đăng-ten của chị Măng và cầm lên ngắm nghía kỹ lưỡng. Đoạn, ông quay lại chiếc áo đan của An, nhặt lên, lật đi lật lại trên tay ra chiều suy nghĩ. Gian phòng yên lặng đến nỗi một tiếng động nhỏ như tiếng ruồi bay cũng nghe thấy rõ.
Vào giữa lúc ấy, đột nhiên có tiếng nói cất lên, giọng trong trẻo rõ ràng là của con nít:
“Áo ấy của chị cháu đan đấy!”
Vị chủ khảo giật nẩy mình, đưa mắt nhìn về phía đầu bàn. Một khuôn mặt bụ bẫm, xinh xinh, đang ngẩng về phía ông. Trên khuôn mặt ấy ông đọc thấy rõ vẻ hy vọng nồng nàn tha thiết. Không hiểu sao trong giây phút, ông chợt nghĩ đến hình ảnh một cây giẻ gai đang đâm chồi nẩy lá trong ánh nắng ban mai.
“Nếu thế thì chị cháu giỏi lắm”, ông trầm tĩnh đáp, sau giây phút yên lặng. Mắt ông lúc ấy mới nhìn thấy cặp nạng gỗ.
“Có phải cái áo ấy đẹp nhất không ông?” bé Danh vẫn sốt sắng nói, không hề biết rằng mọi người trong phòng đang lắng tai nghe nó. Thực ra, lúc ấy nó chẳng để ý đến việc gì hết, vì lòng nó đang nôn nóng muốn chị nó trúng giải.
Cứ thật tình mà nói. Lúc bé Danh mới cất tiếng nói, vị chủ khảo chưa quyết định hẳn ai sẽ trúng giải; nhưng nay ông bỗng không phân vân, do dự nữa. Ông không ngờ rằng chính bé Danh đã quyết định hộ ông.
Còn tiếp