CHƯƠNG 8
Ngày lễ Giáng sinh đã qua. Bé Danh đang ngủ say; nó nằm nghiêng, đầu gối lên cánh tay. Ba nó ở đằng chuồng bò. Chị An và Nội ngồi ở hai bên cạnh lò. Nội đang đan vớ len màu trắng cho hai chị em nó, còn An thì tưởng chừng như đang vá lại cái tạp dề. Thực ra cái tạp dề đã tuột xuống đất từ lúc nào An cũng chẳng biết vì lúc ấy nó đang hai tay chống cằm nhìn vào khoảng trống không trước mặt.
“An à”, Nội đột nhiên gọi, mắt vẫn không rời khỏi món đồ đan, “lễ Giáng sinh năm nay có vui không cháu?”
“Vui lắm, Nội à”, An đáp một cách gượng gạo, vì nó biết nó không trả lời khác hơn. Rồi đột nhiên nó tiếp, “Câu nói Đấng Christ gõ cửa lòng chúng ta có nghĩa gì vậy, Nội?”
Nội đặt món đồ đan xuống, rồi chú mục vào An, Nội giảng, “Câu ấy có nghĩa rằng Cứu Chúa nhìn thấy cuộc đời cháu đầy những việc sai lầm và những tư tưởng đen tối. Ngài xuống thế gian, chịu đóng đinh trên thập tự giá để có thể gánh thay cho cháu những hình phạt do việc làm lỗi lầm và những tư tưởng đen tối của cháu gây nên. Rồi Ngài sống lại để có thể ngự vào cuộc đời cháu và sống ở trong cháu để xua đuổi tất cả những tư tưởng sai lầm kia và chính Ngài suy nghĩ trong cháu những tư tưởng tốt, đầy tình yêu thương như thể một người gõ cửa một căn nhà bẩn thỉu, tối tăm, đầy bụi bặm mà nói: “Nếu ngươi để Ta vào Ta sẽ cất hết bụi bặm và bóng tối đi và sẽ làm căn nhà sáng sủa, đẹp đẽ”. Nhưng cháu nên nhớ, Ngài không bao giờ tự đẩy cửa vào- Ngài chỉ hỏi xem cháu có để cho Ngài vào không. Chữ gõ cửa có nghĩa là như vầy, cháu phải đáp: “Vâng, lạy Chúa Giê-xu, con cần có Ngài và con xin mời Ngài ngự vào trong con”, việc mở cửa có nghĩa là như vậy đó”.
An chăm chú nghe Nội nói, mắt nhìn không rời Nội. Sau một thời gian khá dài thật yên lặng, nó mới cất tiếng:
“Nhưng thưa Nội”, vừa nói nó vừa kéo ghế lại gần hơn rồi ngã mình vào lòng Nội, “Khi mình hận thù ai có phải mình không mời được Đấng Christ ngự vào trong mình không?”
“Nếu cháu hận thù ai”, Nội đáp, “cháu lại càng phải mời Ngài ngự vào trong cháu. Gian phòng càng tối tăm lại càng cần đến ánh sáng, cháu ạ!”
“Nhưng cháu không thể thôi thù hận thằng Duyên”, An khẽ nói, mấy ngón tay vân vê mớ tóc dài ra chiều suy nghĩ.
“Cháu nói đúng lắm”, Nội đáp. Không một ai trong chúng ta có thể thôi không có những ý nghĩ bậy trong đầu, dù chúng ta có cố gắng cũng chẳng được bao nhiêu. Cháu An này- khi cháu ở trên lầu bước xuống dưới nhà vào buổi sáng và thấy gian phòng này tối tăm, cửa đóng kín mít, cháu có nghĩ rằng “Ta phải xua đuổi bóng tối đi trước, rồi sau đấy ta sẽ mở các cửa ra để ánh sáng chiếu vào?”. Liệu cháu có phí thì giờ tìm cách xua đuổi bóng tối đi không?”
“Lẽ dĩ nhiên là không!” An đáp.
“Vậy làm thế nào để xua đuổi bóng tối đi?”
“Thì cháu chỉ việc mở toang các cửa ra là ánh sáng lọt vào”.
“Lúc bấy giờ bóng tối ra sao?”
“Cháu không biết; nhưng sẽ không còn bóng tối nữa, vì khi ánh sáng lọt vào là bóng tối biến mất”.
“Vậy khi cháu mời Chúa Giê-xu ngự vào cũng như vậy đấy”, Nội nói. “Ngài là Tình Thương, và khi Tình Thương vào đâu là hận thù, ích kỷ, ác độc phải nhường chỗ, cũng như bóng tối phải nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời khi cháu mở cánh cửa ra. Còn tự mình đơn độc tìm cách xua đuổi hận thù, tư kỷ đi thật chẳng khác nào mình tìm cách xua đuổi bóng tối đi ra khỏi một gian phòng cửa đóng tối om. Chỉ mất thì giờ vô ích mà thôi”.
An không trả lời. Nó đăm đăm nhìn vào khoảng không một lát, đoạn thở dài cúi xuống nhặt cái tạp dề lên tiếp tục khâu vá. Được một lát, nó đứng dậy hôn Nội, đoạn lặng lẽ lên lầu.
Nhưng nó không thể nào ngủ được ngay. Nó nằm trằn trọc trong bóng tối, chốc chốc lại xoay mình đổi chiều, suy nghĩ.
“Thật đúng vậy”, nó tự nhủ. “Nếu ta mời Chúa ngự vào lòng ta, ta sẽ phải thân mật lại với thằng Duyên và đó là điều ta không muốn. Chắc ta cũng còn phải kể lại câu chuyện ta đã làm gẫy con ngựa gỗ của nó, và điều này ta lại không thể nào, không bao giờ làm được. Vậy, chỉ có cách là ta phải cố quên, đừng nghĩ đến gõ cửa nữa- nhưng ôi, sao lòng ta khổ sở thế này”.
Nó đâu biết rằng đứa trẻ nào nghe thấy tiếng gõ cửa của Chúa Giê-xu mà cứ để Ngài ở ngoài thì chẳng tìm thấy yên vui trong lòng nữa. Khi người ta đóng cửa đối với Đấng Cứu Chuộc là người ta cũng đóng cửa không cho Nguồn Hạnh Phúc vào lòng mình. Con An tưởng nó có thể quên được hết mọi chuyện ấy và tìm được một cách khác để làm cho lòng nó yên vui. Nghĩ vậy, nó lật lại cái gối đầu, đổi lại dáng nằm, rồi lẩm nhẩm đếm thầm trong miệng những con dê chạy ra đồng cỏ cho đến khi nó ngủ thiếp đi.
Còn Tiếp