Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Đức Chúa Trời ở Mỹ Quốc (Phần 3)


9.  Đức Chúa Trời Thay Đổi Tình Trạng Thai Nhi

Con gái đầu của chúng tôi có thai đứa con thứ nhì đã nhiều tháng. Đi khám thai và xét nghiệm nhiều lần, bác sĩ báo cho biết tình trạng của đứa bé không ổn.  Thai nhi có triệu chứng bệnh đao.  Khám đi khám lại nhiều lần, kết quả vẫn không thay đổi.  Cha mẹ của cháu buồn rầu vì biết rằng đứa bé sẽ ra đời trong tình trạng không những đáng thương cho cuôc đời chính đứa bé, mà còn cả gia đình nội ngoại, nhất là nỗi đau xót của những người sinh ra chúng!


        Chúng tôi đặt vấn đề ưu tiên cầu nguyện với Chúa kể từ ngày biết tin như vậy.  Gần đến ngày sinh nở, bác sĩ khám lần cuối cùng thì cho biết thai nhi vẫn bình thường.  Nỗi lo lắng của những người thân vẫn còn nguyên vẹn vì cứ nghĩ rằng bác sĩ họ chỉ an ủi gia đình thôi.  Riêng bản thân chúng tôi, hoàn toàn tin cậy nơi tình yêu của Cứu Chúa Jê-sus. Ngài có quyền kêu La-xa-rơ đã chôn trong mồ mả bốn ngày sống lại, chữa lành cho người què được đi, người đui được sáng, v.v…thì há Chúa chẳng làm thay đổi tình trạng của thai nhi sao?  Không có gì bất năng đối với Chúa; chỉ có điều tấm lòng của chúng ta có thật sự trông cậy nơi Ngài không?



  “Các ngươi nhơn danh ta mà cầu xin điều cho mặc dầu, ta sẽ làm cho, để Cha được sáng danh nơi Con.  Nếu các ngươi nhơn danh ta xin điều chi, ta sẽ làm cho.”
                                                    (Giăng 14: 13)

        Cảm tạ tình yêu và sự thương xót của Chúa, Ngài đã nhậm lời cầu xin của gia đình chúng tôi.  Cháu ra đời hoàn toàn bình thường và lành lặn.  Bỏ qua giai đoạn lật sấp, ngồi, cháu bước đi mạnh mẽ những bước chân đầu tiên trong sự quan phòng của Đức Chúa Trời.  Tên của cháu là Lê Bằng Phương Anh.  Cháu được phước vì được sống trong sự nguyện của ông bà ngoại mỗi ngày.  Mẹ của cháu đã dâng cháu lên cho Đức Chúa Trời.  Ba tuổi, Phương Anh chưa đến trường nhưng đã biết sử dụng i-phone, đọc được tên của những người thân trong điện thoại, và tự bấm máy khi muốn nói chuyện với ông bà nội, ngoại, cậu, dì.   Phương Anh tự tìm kiếm những hình ảnh nghịch ngợm lưu trong các chương trình game.  Niềm say mê của cháu là ca hát.  
       Chúng tôi cúi đầu tạ ơn Đức Chúa Trời bởi vì Ngài là Đấng giàu lòng thương xót, chậm giận và làm ơn.

     “Cầu xin Ngài ban cho ngươi đều lòng ngươi ước ao, làm thành các đều toan tính của ngươi...

“Kẻ này nhờ cậy xe cộ, kẻ khác nhờ cậy ngựa, nhưng chúng tôi nhờ cậy danh Đức Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời chúng tôi.” (Thi Thiên 20: 4;7)
  
 10.  Mười Năm Gặp Lại

Sau buổi họp của lãnh đạo BGC từ cuối năm 1999 và đầu năm 2000, tôi cũng thôi việc từ đó.  Một nỗi hàm oan theo tôi suốt một thời gian khá dài.  Mỗi khi nhớ đến, tôi thật tiếc nuối cho những cơ hội được hầu việc Chúa của mình.  Tôi đã đánh mất đi đặc ân mà Chúa dành cho vì sự phóng khoáng, khá sốt sắng nhưng lại thiếu cẩn thận, đến nỗi quên mất đi mình là người lãnh đạo! Tôi đã thiếu kinh nghiệm về kỷ luật của người lãnh đạo gây nên sự hiểu nhầm đáng tiếc; tạo cơ hội cho ma quỉ phá hỏng một chương trình có ảnh hưởng rất tích cực cho công việc Chúa.    Tuy nhiên, từ thất bại này, Chúa cho tôi một bài học rất có ích cho đời sống tâm linh và chức vụ sau này.  Tôi hiểu ra một điều quan trọng: Nếu người lãnh đạo chỉ sống bằng trái tim và xúc cảm không thôi thì sẽ rước lấy thất bại. Trái tim cần phải được kiểm soát bởi cái thắng chừng mực của Đức Chúa Trời.  Nếu người lãnh đạo nghiêm trang quá, sẽ làm cho mọi người xa cách, nhưng nếu thân thiện quá mức cũng dễ dàng dẫn đến sự gãy đổ trong chức vụ.

 Trong mười năm tôi cầu nguyện xin Chúa cho tôi có được cơ hội giãi bày.  Từ trong sâu thẳm của đức tin, Chúa cho tôi biết chắc sẽ có ngày tôi gặp lại Mục sư Bruce Sumner, vị mục sư lãnh đạo của mình tại Mỹ trong một quán Cà-phê nào đó.  Tôi sẽ nói với ông tất cả, trình bày cho ông nghe về nỗi u uẩn trong lòng mình.  


 Cảm tạ Đức Chúa Trời vào một buổi sáng thật đẹp, thời tiết dịu dàng, tôi mang đứa cháu ngoại mấy tháng tuổi sau lưng, đứng bên trong quán xếp hàng chờ lấy cà-phê.  Từ bên ngoài một người đàn ông xuất hiện với cái dáng dấp quen thuộc.  Nét mặt uy nghiêm nhưng toát ra một tình yêu sâu kín ẩn giấu trong đôi mắt nhân từ và sáng sủa.  Tôi nhận ra ngay đó là Mục sư Bruce. Ông chạy đến ôm chặt lấy tôi.  Tôi im lặng trong giây lát để lắng nghe niềm phước hạnh trào dâng.   Quả thật, Đức Chúa Trời của chúng ta là Đấng Toàn tri.  Ngài biết tất cả từng ngõ ngách trong đời sống của mỗi chúng ta; ngay cả những ước muốn thầm kín nhất trong cái thế giới đầy bí ẩn của tâm hồn.
  Gặp lại tôi, ông vô cùng ngạc nhiên:

- Cậu sang đây khi nào vậy?
- Thưa ông, 2003.  Còn Mục sư đang làm gì ở đây?
- Tôi dạy bên trường Bethel Seminary.

-  Wow! “Tạ ơn Chúa! Ngài đã nhậm lơi con.” Quay sang Mục sư Bruce, tôi mỉm cười và lễ độ:

- Thưa Mục sư, hôm nào tôi sẽ qua gặp Mục sư bên Bethel.  Tôi có đều muốn tâm tình với ông về câu chuyện của mười năm trước.  Ông tươi cười:
- Vâng, nhớ qua gặp tôi nghen!

Thế rồi, tôi chia tay ông nhưng cũng chẳng qua Bethel để tìm gặp. Dường như trong tôi quá đủ về những gì mà Chúa đã trả lời và ban cho.  Cái ôm chặt của Mục sư Bruce đã nói thay tất cả. Đó là những gì tôi muốn có được trong cuộc đời theo Chúa- Tình yêu thương!

    “Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự. Tình yêu thương chẳng hề hư mất bao giờ…Nên bây giờ còn có ba đều này: đức tin, sự trông cậy, tình yêu thương; nhưng đều trọng hơn ba đều đó là tình yêu thương.”
                                               (I Cô-rinh-tô (13: 7;8; 13)

Từ trong sâu thẳm của lòng mình, tôi luôn kính trọng và biết ơn ông. Cũng từ đó, Chúa cho tôi biết sẽ có một ngày chính ông sẽ đặt tay cầu nguyện để xin Chúa xức dầu cho tôi hầu việc Ngài.

“Thần của Đức Giê-hô-va ngự trên ngự trên ta; vì Đức Giê-hô-va đã xức dầu cho ta, đặng giảng tin lành cho kẻ khiêm nhường. Ngài đã sai ta đến đặng rịt những kẻ vỡ lòng, đặng rao cho kẻ phu tù được tự do, kẻ bị cầm tù được ra khỏi ngục.”
                                                 (Ê-sai 60:10)

Cái quá khứ kia có gì đáng phải phân trần, nếu như không phải là những lời ngợi ca tình yêu và lòng nhân từ của Cứu Chúa.  Đối diện với lời của Chúa mỗi ngày và nếu như không bởi ân điển dư dật của Ngài ban cho, thì nào ai dám vỗ ngực cho là mình có đời sống hoàn hảo và thánh thiện!

       Tôi đồng tâm tình với Sứ đồ Phao Lô khi ông nhận biết “có một giằm xóc vào da thịt, tức là quỉ sứ của Sa-tan,” để vả ông và làm cho ông đừng kiêu ngạo.

      Đã ba lần tôi cầu nguyện Chúa cho nó lìa xa tôi.  Nhưng Chúa phán rằng: Ân điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối.  Vậy, tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự yếu đuối tôi, hầu cho sức mạnh của Đấng Christ ở trong tôi.  Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu đuối, nhuốc nha, túng ngặt, bắt bớ, khốn khó, vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ.”

                                               (II Cô-rinh-tô 11: 8,9,10)

  11. Giao Ước Đời Đời

Tháng Giêng, 2009 tại tiểu bang Arizona, tôi và nhà tôi được sang đây để tham dự một tuần lễ trong chương trình huấn luyện qua tổ chức có tên “Assessment Center” của Converge ((BGC tên cũ), đánh giá và tuyển chọn những cặp vợ chồng đủ tiêu chuẩn đi ra mở mang Hội Thánh.


Thật là hồi hộp bởi vì hầu hết các “Candidates” đều là người Mỹ, trong đó có các vị mục sư đã đi ra hầu việc Chúa tại các Hội Thánh địa phương.  Chỉ có năm người Việt trong đó có một cặp vợ chồng trẻ đến từ Oregon, một Mục sư lâu năm độc thân và vợ chồng chúng tôi thật mới mẻ trong chức vụ Chúa giao. Tất cả các ứng viên phải trải qua ít nhất hai bài giảng: một bài trước một nhóm nhỏ, bài khác trước một hội chúng trên năm mươi người.  Trong số đó có rất nhiều vị trong ban lãnh đạo.  Chúng tôi cầu nguyện thật nhiều vì lần đầu tiên đứng trước những đối tượng “cấp lớn” khiến cho chúng tôi không khỏi lo lắng.  Và rồi, Đức Chúa Trời vẫn ở cùng tôi trên môi miệng và ban cho tôi một khả năng lạ lùng về ngôn ngữ.  Tôi nói tiếng Anh hôm ấy trôi chảy đến nổi tôi cũng không ngờ.  Không có một tờ giấy hay chữ viết nào trong tay, nhưng Chúa cho Lời của Ngài tuôn chảy, đụng vào lòng người nghe.  Vị giám đốc phụ trách ngồi bên dưới với đôi mắt ướt sũng và hai dòng nước mắt chảy dài trên đôi má của ông.  Cả căn phòng im phăng phắc.  Tôi nhận biết sự hiện diện của Đức Thánh Linh; Ngài đang ở đó với tôi và với mọi người.  Sau mười lăm phút, tôi bước xuống bục, mọi người như vẫn còn tiếc nuối.  Còn vị Mục sư phụ trách ôm chặt lấy tôi.  Tôi nghe được tiếng thổn thức từ nơi lòng ông.  Tôi cũng khóc vì biết rằng Đức Chúa Trời quá đỗi nhân từ!

Ngày hôm sau, các ứng viên phải trải qua cuộc phỏng vấn cá nhân cho từng đôi vợ chồng. Chúng tôi muốn được gặp ông Jerry Dahl, vị Counselor của Converge.  Hai vợ chồng lại qùy gối xin Chúa chọn vị đó cho chúng tôi.  Sáng hôm sau, trong khi chúng tôi còn ngồi bên ngoài hành lang uống trà, ông Jerry Dah lại đến bắt tay tôi và bảo đi đến phòng của ông để phỏng vấn.  Đức Chúa Trời quả là thân thiết và gần gũi với chúng tôi như con với Cha ở nhà.  Chỉ khác nhau một điều là Cha tôi yêu thương nhưng không có quyền năng; còn Đức Chúa Trời thì có quyền trên mọi sự và mọi người.  Ngài luôn nghe và đáp lại những con cái kính sợ và tìm kiếm Ngài hết  lòng.

 Trong khi trả lời những câu hỏi thật tế nhị, Chúa cho chúng tôi chân thành bộc bạch tất cả và trình bày nỗi khát khao của mình là muốn được phục vụ Chúa.  Vị cố vấn của tổ chức hoan hỉ và chúc mừng chúng tôi đã qua được phỏng vấn.
Thế rồi buổi chiều hôm đó, sau khi trình bày một bài giảng thứ hai trước hội chúng đông người hơn.  Đức Thánh Linh vẫn đi cùng khiến cho Mục sư Bruce đứng lên, và nói về tôi những điều tích cực của mười năm trước tại Đà-Nẵng Việt-Nam.   Sau đó, chính ông và một số người trong ban lãnh đạo đặt tay cầu nguyện xin Chúa xức dầu cho tôi trước hội chúng.  Kết quả sau cuộc tuyển chọn, một mục sư trong ban lãnh đạo cho chúng tôi biết 100 % thành viên trong Hội- đồng biểu quyết đồng ý chấp thuận.  Chúng tôi được phép mở mang Hội Thánh Chúa trên khắp đất nước Hoa Kỳ. Chúng tôi không đủ lời để tạ ơn Đức Chúa Trời, bởi vì lòng nhơn từ và sự thương xót quá lớn lao của Ngài trên đời sống nhỏ bé và hèn mọn của chúng tôi.

“Bấy giờ các nước sẽ thấy sự công bình ngươi, các vua sẽ thấy sự vinh hiển ngươi, ngươi sẽ được xưng bằng tên mới mà miệng Đức Giê-hô-va đặt cho. Ngươi sẽ làm mão triều thiên đẹp đẽ trong tay Đức Giê-hô-va, làm mão miện vua trong tay Đức Chúa Trời ngươi…”
     (Êsai 62: 2-4)

Đêm ấy, chúng tôi không ngủ được vì niềm vui không thể tả xiết.  Bóng tối và sợ hãi không còn nữa.  Sự cô đơn và thất vọng đã bị đẫy lùi xa vào quá vãng.  Ngọn lửa của Đức Thánh Linh lớn dần soi sáng trong tâm khảm; đốt cháy những vùng tối tăm còn sót lại.  Chúng tôi ngất ngây trong sự hiện hữu của Đức Chúa Trời.  Quả thật, Ngài đã lập một giao ước đời đời và ban cho chúng tôi một tên mới.
   
         Vì ta, Đức Giê-hô-va, ưa sự chánh trực, ghét sự trộm cướp và sự bất nghĩa.  Ta sẽ lấy đều thành tín báo trả lại, và lập giao ước với chúng nó đời đời.  Dòng dõi chúng nó sẽ nổi tiếng trong các nước, con cháu sẽ nổi tiếng trong các dân, phàm ai thấy sẽ nhận là một dòng dõi mà Đức Giê-hô-va đã ban phước.”
                                                         (Ê-sai 61: 8;9)

12. Căn Nhà Mơ Ước

  Một ngày nọ sau bữa cơm tối, con gái tôi nài nỉ:
- Ba me đi coi giùm con, cái nhà này rất rộng.  Nếu mình mua được là sống thoải mái lắm đó.

Tôi không mấy nhiệt tình vì hiểu rõ hoàn cảnh kinh tế của gia đình hiện tại:
- Coi làm gì phí thời gian, tiền đâu mà mua?
- Thì ba me cứ đi với tụi con và cho biết ý kiến, thế thôi!

         Nghe giọng con gái có vẻ thiết tha, chúng tôi miễn cưỡng bước ra xe.  Từ nơi đang ở đến xem căn nhà chỉ mất năm phút lái xe.  Căn nhà để biển bán sơn màu trắng, nhạt nhòa trong ánh đèn vàng yếu ớt.  Bên phải và phía tây được bao bọc bởi khu rừng của công viên Oak Park; cây lá um tùm bao phủ một màu đen dài hun hút.  Bước vào bên trong, căn nhà thật sự rộng rãi, gồm bốn phòng ngủ.  Mỗi phòng đều có restroom riêng biệt.  Từ phòng đầu đến phòng cuối cách một khoảng khá xa.  Nhà được thiết kế theo kiểu cũ, xây dựng đã lâu nhưng đã được tân trang lại trông có vẻ thoáng mát.  Gia đình chúng tôi gồm có tám người, đang thuê một căn nhà ba phòng ngủ, một phòng vệ sinh thật là bất tiện.  Mỗi sáng cứ chờ nhau cho nên thường trễ nải công việc. Những tiện nghi sinh hoạt của căn nhà thật đáp ứng đúng nhu cầu mà chúng tôi đang mong đợi. Xem xong và được biết giá cả chính xác, chúng tôi ra về lòng háo hức và cả nhà ai cũng thích thú.  Thế là chúng tôi đặt vấn đề cầu nguyện xin Chúa cho mua căn nhà đã xem.

 Ba tháng trôi qua dài đăng đẳng.  Cuối cùng thì người trung gian cho biết lợi tức thu nhập của gia đình không hội đủ điều kiện vay vốn ngân hàng.  Bà ta đành bó tay và bỏ cuộc! Gia đình chúng tôi ai cũng buồn bã vì thất vọng.  Tôi không nói với ai, cứ mỗi chiều tôi lái xe đến đó, đi và thẳng cuối sân, lặng lẽ qùy gối xuống bên bậc tam cấp thưa cùng Chúa:

Chúa yêu dấu của con! Chúa biết rõ chúng con đang cần gì. Chúa ôi! Chúng con thật sự muốn mua căn nhà này, nhưng nay không còn hy vọng nào nữa nếu không có bàn tay giúp đỡ của Chúa.  Lạy Cha! Xin ban cho chúng con nơi ở này.   Con biết rõ Chúa là Đấng chăm sóc, chu cấp mọi nhu cầu cho con cái của Ngài.  Con hoàn toàn trông cậy nơi Cha. Con cầu nguyện trong Danh Chúa Jêsus. Amen!

 Hai tuần liên tục tôi lái xe đến và cầu nguyện như vậy.  Bỗng một ngày kia, tôi nhận được điện thoại từ người trung gian cho biết ông chủ nhà muốn gặp tôi.  Thế là cuộc gặp gỡ diễn ra đầy lý thú:

- Cậu thật sự muốn mua căn nhà của tôi?- Người chủ là người Mỹ trắng, tuổi cao, khuôn mặt nhân từ.

- Vâng, thưa ông! Tôi rất thích căn nhà ấy.
- Tôi sẽ bán cho cậu không cần qua ngân hàng, kèm theo một điều kiện…
- Thưa ông, xin ông cho biết điều kiện như thế nào?

- Tôi được biết cậu có khách sạn ở Việt Nam, đúng không?
- Vâng, đúng như vậy.  Tôi cho người ta thuê và có thể bán đi khi cần thiết.
- Tôi sẽ nhận số tiền lần thứ nhất khoảng dưới một trăm nghìn đô-la; số còn lại tôi sẽ nhận tiếp trong vòng một năm, như vậy cậu có khả năng không?  Tôi liền hỏi ý kiến con gái liệu có thể vay mượn số tiền đó không?  Con tôi trả lời, “được.”

 Thế là hai tuần sau đó, chúng tôi được ông chủ cho dọn vào căn nhà mới.  Thật ra so với cơ ngơi mà Chúa ban cho chúng tôi ở Việt Nam, thì căn nhà này chẳng là gì cả!  Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại của chúng tôi quả là món quà quá lớn!

 Cái giá quý nhất ở đây mà tiền bạc không thể mua được đó là tình yêu và sự quan phòng  của Chúa.  Bây giờ, chúng tôi có thể khẳng định một điều: “Đối với Đức Chúa Trời không có điều gì là không thể.” Từ đó, gia đình người chủ nhà trở thành thân thiết với gia đình chúng tôi như bà con họ hàng, luôn nâng đỡ và quan tâm đến nhau.  Chúng tôi có thêm một gia đình nữa trong tình yêu của Chúa Jê-sus.

Một năm trôi qua thật nhanh.  Ngày giao hẹn phải gửi tiếp tiền nhà cũng đã đến hạn.  Chúng tôi có chút lo lắng nhưng rất bình tĩnh vì chúng tôi có một người Cha quyền năng để trông cậy. Chẳng có bí quyết gì đặc biệt ngoại trừ qùy gối khẩn thiết trình dâng lên cho Chúa.  Thế rồi, một ngày kia một thanh niên trai trẻ bạn học với con gái tôi đặt vấn đề muốn mua căn nhà của chúng tôi ở Việt Nam.  Mừng quá, chúng tôi đồng ý bán ngay để giải quyết nợ nần và giữ đúng hẹn với người bán.

Từ ngày có nhà mới, gia đình chúng tôi được nếm trải thêm nhiều hạnh phúc.  Buổi sáng nghe tiếng chim hót ríu rít quanh nhà.  Một bầy gà mẹ lẫn gà con lục tục dẫn nhau đi trong khu vườn có cây ăn trái.  Ban đêm, giữa canh khuya mơ màng nghe tiếng gà gáy như những ngày sống ở quê của tuổi thơ.  Bốn con chó nhỏ vờn nhau và canh giữ nhà cho chủ. Sân trước, có trăm hoa đua nở ngào ngạt mùi hương.  Chúng tôi đâu cần tìm kiếm thiên đàng ở đâu nữa?   -Chính là đây, trong những tấm lòng biết thờ phượng Đức Chúa Trời một cách hết lòng; và trông cậy nơi sự thương xót của Ngài tuyệt đối.

 “Người nào nghe lời ta,
 “Hằng ngày tỉnh thức nơi cửa ta,
“Và chờ đợi ở bên các trụ cửa ta,
“Lấy làm có phước thay
“Vì hễ ai tìm được ta, thì gặp sự sống
“Và sẽ được ơn của Đức Giê-hô-va
“Nhưng ai phạm đến ta, làm hại cho linh hồn mình;
“Còn kẻ nào ghét ta, ắt ưa thích sự chết.”
                   (Châm Ngôn 9: 34, 35, 36)

 13. Một Linh Hồn Quý Hơn Cả Thế Gian

 Một buổi sáng tôi đang ngồi trong quán Cutter-Points vừa uống cà-phê vừa đọc Kinh Thánh. Nhìn qua cửa kính, không hiểu vì sao người ta cắm các biển bán “garage sale”khắp trên cả con đường Elcajon.  Tò mò trước quang cảnh lạ, tôi đứng dậy lái xe đi một vòng xem thử.  Hầu như tất cả các đường trong một khu vực có một chiến dịch bán “garage sale” để gây qũy gì đó.  Tôi thưa với Chúa:

Lạy Chúa của con! Con đã hứa với Ngài sẽ không bao giờ mua đồ garage sale nữa. Hôm nay, nhà con thiếu một bờ rào phía trước, xin Chúa chỉ con nơi nào họ có bán trong khu vực này, con sẽ đến đó để mua.”

 Tôi lái xe đi vòng quanh ba điểm, chỉ nhìn thoáng qua không dừng lại. Cuối cùng, tôi quẹo sang đường Adam và tôi dừng lại nơi đó.  Bước vào bên trong sân, giường chõng, tủ bàn ngổn ngang.  Người đàn bà đứng tuổi, tóc muối tiêu có khuôn mặt phúc hậu, mỉm cười chào tôi.

- Cậu muốn mua gì?

Tôi vừa nhìn thấy một bờ rào gỗ móc trên tường trong nhà để xe, sửng sốt tôi reo lên:
- Thưa bà, tôi đang cần cái bờ rào như thế này, không biết bà có bán nó không? - Người đàn bà gật gù trong giây lát, rồi đến gần cái bờ rào lấy chổi quét bụi:

- Đó là của cháu nội tôi để đây lâu rồi.  Nhưng nếu cậu muốn mua trả tôi mười lăm đô.  Tôi bàng hoàng trước quyền năng kỳ diệu của Đức Chúa Trời.  Thật sự, tôi đã run lên trước sự hiện diện của Ngài vì mắt Chúa ở khắp mọi nơi.  Tôi đến xem kỹ, quả đúng y chang kích thước và giống hệt cái bờ rào của tôi đang làm dở dang ở nhà. Người đàn bà còn đưa cho tôi hai cây trụ nữa.  Tất cả thật khít khao và đồng điệu.  Không phải lần đầu tôi trải qua kinh nghiệm Chúa bước đi với mình ra sao.  Nhưng lần này, nỗi vui mừng quá sức tưởng tượng của tôi trước sự xảy ra kinh khiếp về sự đáp lời của Chúa.

 Nhìn phía trước sân, tôi thấy ba cuốn Kinh Thánh vất bừa dưới đất bụi bặm bám đầy, lẫn lộn trong nhiều cuốn sách khác nhau.

Tôi ngồi xuống mân mê từng cuốn một mà lòng đau nhói.  Người đàn bà lại hỏi:

- Cậu có cần những quyển Kinh Thánh đó không, tôi biếu cậu?
 Tôi ôm ba cuốn trên tay đến gần bà nhỏ nhẹ hỏi:               
-  Thưa bà, sao bà không dùng nữa?

Người đàn bà đưa mắt nhìn ra bên ngoài có vẻ gì đó tuyệt vọng:
- Cậu ơi! Tôi đã đọc Kinh Thánh nhiều năm, nhưng Đức Chúa Trời ở xa lắm!  Ngài chẳng nghe lời cầu xin của tôi đâu; nên tôi quyết định không đọc nữa.
Tôi nhìn người đàn bà trong giây lát.  Một nỗi cảm thương trào dâng, tôi lễ độ thưa:
- Xin bà cho phép tôi được thưa với bà một câu chuyện- Người đàn bà gật đầu đồng ý, tôi nói tiếng Anh với bà với giọng ngọt ngào:

- Bà có biết không, cái bờ rào mà bà đồng ý bán cho tôi chính là điều tôi câu xin với Chúa trước khi đến đây.  Tôi đã lái xe đến ba chỗ, và Chúa đã bảo tôi dừng lại nơi này.  Nhưng thưa bà, câu chuyện bờ rào chỉ là cách mà Chúa muốn dùng tôi để có thể gặp được bà mà thưa với bà rằng Chúa yêu thương bà lắm!  Ngài không ở quá xa như bà đã nghĩ. Không đâu, thưa bà! Chúa đang ở đây và đang nghe câu chuyện giữa tôi và bà.

Người đàn bà hơi run, khẽ ngồi xuống chiếc ghế dựa.  Hai dòng nước mắt chảy xuống trên đôi má nhăn nheo.  Bà nắm lấy bàn tay tôi nhỏ nhẹ:

- Thật vậy sao cậu?  Còn có những gì cậu hãy tiếp tục kể cho tôi nghe về Chúa với!
 Bà ơi! Chúa của chúng ta thật tuyệt vời!  Ngài đang bước đi với chúng ta mỗi ngày và khắp mọi nơi.  Chúa đang nắm lấy tay tôi như bàn tay của bà hiện tại.  Chúa nhân lành và luôn chăm sóc, quan phòng cung cấp mọi nhu cầu cho con cái của Ngài.  Nếu như Chúa ở xa như bà nói, thì tôi là một trong những người điên trên xứ sở này.  Cuộc sống bao nhiêu là nỗi buồn chán và tuyệt vọng!  Trăm ngàn cái khổ vây quanh; sự cô đơn cùng tận làm cho con người không muốn sống vì cảm thấy vô nghĩa.  Những giành giựt, dối gian với bao thủ đoạn xấu xa giữa người với người, đối xử với nhau còn tệ hơn loài cầm thú.  Bệnh tật, nghèo đói, mất việc, những đổ vỡ gia đình, hận thù, căm ghét, những người thân mất mát trong chiến tranh v.v… là những nan đề chúng ta khó tránh khỏi.  Như bà đã biết, chính Chúa Jê-sus đã cứu hàng tỉ người trong chúng ta thoát khỏi tội lỗi, giải phóng chúng ta ra khỏi xích xiềng của Sa-tan.  Ngài lựa chọn chúng ta giữa vòng những tội nhân đáng chết trong hỏa ngục; rồi ban cho chúng ta sự bình an, hy vọng và sự sống đời đời. Chính Ngài đã lắng nghe tất cả những thương đau, cay đắng của tôi và chính Ngài đã ràng rịt vết thương trong lòng tôi.  Ngài đang cho tôi một cuộc sống thỏa vui, phước hạnh.  Tôi là bằng chứng cho sự hiện hữu của Ngài.  Bà ôi! Chúa yêu bà lắm, bà có biết không?

Sau đó, tôi kể cho bà một vài phép lạ mà Chúa đã bước đi với tôi như thế nào.  Người đàn bà cúi xuống khóc lóc nhiều hơn.  Rồi sau đó, bà chạy lên lầu gọi bà mẹ già cùng nhiều người hàng xóm đến nghe tôi làm chứng về tình yêu của Cứu Chúa.

Sau cùng, bà nhận lại hai cuốn Kinh Thánh từ tay tôi để bà và người mẹ bắt đầu đọc Kinh Thánh trở lại.  Bà tặng tôi một quyển để kỷ niệm và mời tôi lần sau trở lại để làm chứng tiếp cho bà nghe.  Bà cũng đã hứa với tôi bà sẽ đi nhóm thờ phượng Chúa vào Chúa nhật tuần đến.

Buổi sáng hôm đó, lòng tôi vui mừng khôn xiết.  Cái bờ rào Chúa chỉ cho là bằng chứng  hiện hữu của Đức Chúa Trời.  Nhưng, những linh hồn kia mới thật qúy giá và cần thiết cho Đức  Ngài.  Tôi lái xe ra về và hát ngợi ca tôn vinh Danh Chúa; vì biết rằng Ngài đã dùng tôi để dắt đưa những con chiên đi lạc về nhà Cha:

 “ Ngợi ca Chúa từ ái ban ơn lạ lùng.  Đời tôi vốn tràn những lệ đắng.
“ Tôi đã hư mất bao ngày, lầm than trong nơi tội đày,
“ Mà ơn Chúa còn đoái thương tôi
“ Đời tôi rất nhiều nỗi gian lao u sầu.  Buồn lo đã làm vắng niềm tin.
“Nhưng  Chúa đã cứu tôi về, nghỉ yên trong tay nhiệm màu.
“Thật ơn Chúa rộng lớn vô biên
“Rồi đây Chúa lại đến đem tôi về trời.
“Làm sao nói được hết niềm vui.
    “ Khi đứng bên các thánh đồ, ngợi ca tôn vinh danh Ngài
    “ Về ơn lớn Ngài đã thương tôi.

  14.  Đôi Mắt Xa Xăm

 Tôi và Lân lái xe đi xuống “Home Depot,” để tìm một người phụ việc hoàn tất cái bờ rào còn đang làm dở dang.  Đây là nơi nhiều người thất nghiệp tụ tập để chờ người ta mướn làm đủ mọi việc.  Lái xe qua một vòng, tôi bị cuốn hút bởi người đàn ông có đôi mắt thật đẹp nhưng ẩn chứa một vẻ buồn xa xăm.  Tôi bước ra khỏi xe và đến gặp anh:
- Tôi muốn nhờ anh đền nhà tôi giúp một việc vặt, độ nửa ngày là xong.
Người đàn ông tỏ vẻ vui mừng:
- Vâng, ông trả tôi 10 đô một giờ.

- Được rồi, mời anh lên xe
Ở băng ghế sau, Lân nói chuyện với anh ấy vui vẻ. Bỗng tôi nghe anh ấy lớn giọng:
- Praise the Lord! God is good!

Lòng tôi sung sướng khi biết anh là con cái Chúa. Bận lái xe, tôi chưa kịp chuyện trò gì với anh; nhưng khi đến nhà, tôi với anh vừa làm bờ rào vừa nói chuyện. Trong khi làm việc, anh rất yếu thở hổn hển và dường như có mùi men thoang thoảng.  Đến giờ cơm trưa, chúng tôi mời anh dùng bữa. Trước khi ăn, tôi cầu nguyện bằng tiếng Anh và cầu nguyện cho người anh em trong Chúa vừa mới quen biết.  Bỗng dưng, người đàn ông khóc lớn.  Tôi đợi cho anh qua cơn xúc cảm, rồi nhỏ nhẹ hỏi:

- Anh làm sao thế?  Tôi có nói điều gì làm buồn anh không?

Anh ngẩng lên đôi mắt đỏ ngầu ướt sũng:

- Không, thưa ông!  Tôi chỉ cảm động vì sự cầu nguyện của ông. Bữa ăn không còn ngon miệng nữa, anh ấy kể cho Lân và tôi nghe câu chuyện của mình:

- Ông biết không, tôi cũng là con cái Chúa. Gia đình tôi sống ở San-fransico.  Từ khi kinh tế Mỹ xuống dốc, gia đình tôi gặp quá nhiều thử thách.


By: Pastor Lê Văn Thể