Nhận thấy rằng chúng ta đang ở thời kỳ đầu của sự cuối cùng. Lòng chúng tôi được nung nóng bởi sự thôi thúc của Đức Thánh Linh, nên quyết tâm dành thì giờ để ghi chép lại ân điển của sự cứu chuộc, tình yêu không hề thay đổi của Đức Chúa Trời qua Cứu Chúa Jê-sus. Ước mong của chúng tôi là được cùng quý tôi tớ của Chúa và con dân của Ngài có thêm một dịp nữa dâng lên Đức Chúa Trời những lời ngợi ca và cảm tạ về sự nhơn lành của Ngài. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng hy vọng rằng những tấm lòng lạnh lẽo sẽ được hâm nóng lại, những nghi ngờ về quyền năng và tình yêu của Chúa sẽ tan biến, những vết thương và khổ nạn của những người đang hầu việc Ngài sẽ được ràng rịt, băng bó bởi sự yêu thương che chở trong bóng cánh toàn năng, mà cuộc đời theo Chúa của bản thân chúng tôi là những bằng cớ thật rõ ràng.
Mong mỏi cuối cùng của chúng tôi là nguyền xin Ba Ngôi Đức Chúa
Trời dùng mỗi đời sống của chúng ta để rao báo về Tin lành cứu rỗi cho muôn
dân, bởi vì ngày Chúa tái lâm không còn xa nữa. Amen!
Pastor
The Van Le
*******************
1. Bỏ Lại Phía Sau
Tôi đến trường đại học Hanil vào một ngày
cuối tháng ba năm 2001. Trèo lên khỏi các bậc thềm của con đường giốc, dẫn đến
buồng điện thoại công cộng dọc theo hành lang trước Cafeteria. Tôi ngừng lại
một lát để thở, rồi vội vã bỏ vào một card điện thoại quốc tế để gọi báo tin
cho gia đình tôi báo cho họ biết rằng tôi đã đến nơi bình an.
Đây là Viện Thần Học nằm phía tây nam của
thủ đô Seoul ,
cách phi trường Incheon bốn giờ bằng xe buýt. Trước đó bảy năm, tôi đã từng ước
ao đến đây để học lời Chúa và bây giờ đã trở thành hiện thực. Tôi đang đứng
giữa sân trường trong khuôn viên.
Buổi tối đến thật nhanh. Từ căn phòng Mission Building , qua ô cửa nhỏ là khu nhà bằng
gạch úa màu nham nhở hiện lên trong ánh đèn néon yếu ớt, nhạt nhòa trong cái
lạnh se sắc của những ngày đầu xuân. Trước hết, tôi quì gối xuống bên cạnh
chiếc giường hai tầng để cảm ơn Chúa về một chuyến đi xa. Lòng tôi bỗng dưng chùng xuống trong cái
cảm gíac buồn vì đây là lần đầu tiên tôi đi xa nhà nhất. Nghĩ đến Phượng, Hạnh,
Uyên, Phước cổ tôi nghèn nghẹn và nước mắt ứa ra. Hương vị ngọt ngào của mái ấm
gia đình mà tôi vừa bỏ lại đằng sau để bước theo tiếng gọi của Đức Chúa Trời.
2. Chúa Là Bác Sĩ Đại Tài
Trong phòng, đèn yếu quá! Mắt tôi phải mang kính từ những năm tuổi bốn mươi, vì
vậy tôi cầu xin Chúa cho mắt tôi được sáng ra để đọc sách. Đồng thời, tôi cũng
xin Chúa cho tôi được chữa lành gai cột sống cổ và lưng. Một tuần sau đó Chúa
nhậm lời. Không dùng kính tôi vẫn có thể đọc sách bình thường. Gai cổ và lưng
bỗng dưng biến mất sau một tuần tập thể dục buổi sáng.
Mỗi chiều thứ
bảy, tôi cùng một nhóm con cái Chúa người Đại Hàn chia nhau đi thăm viếng,
chứng đạo nhằm giúp anh chị em công nhân Việt nam và những sinh viên sang du
học tại Đại Hàn.
Vào một đêm tối về
khuya lắm, bụng đói cồn cào, tôi hát thánh ca để quên bớt cơn đói. Tắm xong,
xuống tầng hầm để nấu cơm. Ngạc nhiên quá đỗi, nồi cơm ai đã nấu sẵn từ lúc
nào. Hơi ấm bốc lên, mỉm cười tạ ơn Chúa, tôi ngồi xuống ăn một cách ngon lành.
Mãi đến thứ hai tôi mới biết người bạn cùng phòng đã cảm động nấu nồi cơm ấy.
Anh ấy tên là Jun-lin-u, một mục sư trẻ tuổi đến từ Myamar. Điều làm cho tôi
ngạc nhiên vì anh ấy rất lười về việc nấu nướng, nhưng Chúa đã cảm động lòng
anh. Đó là lần đầu tiên mà anh vào bếp nấu cơm. Anh ấy nói với tôi bằng tiếng
Anh:
- Tôi biết bạn sẽ
về khuya, nên giùp bạn chứ còn tôi thà nhịn đói còn hơn làm cái công việc nấu
nướng!
- Vâng, cảm ơn
người anh em, một ngạc nhiên thú vị!
Thứ bảy tới, tôi
cũng về phòng trọ rất khuya. Lần này tôi mở tủ để lấy gạo, bất chợt một gói mì
tôm ai đã nhét sẵn vào cửa tủ. Tôi tạ ơn Chúa rồi đổ nước sôi vào ngồi xuống
trong lòng thầm tạ ơn Chúa. Rồi một thứ bảy tiếp theo, bước vào phòng ăn liền nhìn thấy một đỉa
cơm ngào ngạt mùi thơm với cá, thịt, cà chua kèm theo một đỉa kim chi. Bây giờ
tôi cất cao tiếng hát để tôn vinh Chúa. Đang ăn, tôi bỗng nhớ đến cuốn sách
“Dám Sống Bên Bờ Vực” với biết bao nhiêu phép lạ mà tôi đã từng đọc khi còn ở
Việt Nam .
Lòng tôi tràn ngập niềm vui không ngớt lời cảm tạ Chúa. Tôi cứ nghĩ chính là
người anh em cùng phòng đã làm đều đó, nhưng hoàn toàn không phải, anh ấy chỉ
giúp tôi một lần đầu mà thôi. Đến hôm nay tôi vẫn chưa biết đích xác ai là ân
nhân của minh? Nhưng tôi biết chắc một điều, Chúa là Đấng tiếp trợ mọi nhu cầu.
Tôi đã cố nài nỉ hỏi người bạn tôi để tôi nói lời biết ơn, nhưng anh ấy đã
khẳng định là anh không làm việc đó lần này. Nhưng cho dù ai đã giúp tôi đi nữa, tôi
cũng khẳng định một điều là Chúa biết rõ hoàn cảnh của tôi nên Ngài đã sai tôi
con của Ngài tiếp trợ.
“Chúa là sự
tiếp trợ tôi và là Đấng giải cứu tôi.”
(Thi Thiên 40: 17b)
“Tôi ngước
mắt lên trên núi:
“Sự tiếp
trợ tôi đến từ đâu?
“Sự tiếp
trợ tôi đến từ Đức Giê-hô-va, là Đấng dựng nên trời và đất”
(Thi
Thiên 121: 1,2)
Thuở xưa, chính Đức Chúa Trời đã từng ban
thực phẩm ma-na, chim cuốc cho con dân của Chúa khi Ngài giải phóng họ thoát
khỏi kiếp nô lệ ở Ai cập để vào đất hứa Ca-na-an, thì ngày nay Chúa cung ứng
nhu cầu cho con cái Chúa không phải là chuyện quá đỗi ngạc nhiên đối với ai đặt
niềm tin trọn vẹn nơi Ngài.
3. Thách Thức
Trước khi về Mỹ để nghỉ hè, giáo sư của
tôi ông Adams , trưởng khoa sinh viên quốc tế
giao cho tôi một công việc ngoài sức của mình. Ông bảo tôi đọc xong một cái
“list” gồm bốn chục cuốn sách thần học dày có, mỏng có ở thư viện. Nếu không
hoàn tất bản báo cáo về nội dung của chừng ấy cuốn sách thì phải trở về Việt Nam và ông sẽ không bao giờ nhận một sinh viên
Việt Nam
nào nữa. Tôi biết
rằng mình không thể nào thực hiện được sự đòi hỏi quá sức đó, cho nên ý nghĩ
trở về Việt Nam
mỗi ngày một thôi thúc. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Những bữa cơm sinh viên
suốt ngày với kim chi chán ngắt, cộng thêm nỗi nhớ nhà và một đống từ thần học
ngổn ngang trong những cuốn sách dày cộm viết bằng tiếng Anh. Tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để cho
tôi có một quyết định dứt khoát là trở về nhà.
Thế rồi tôi lại
qùy gối xuống để trình dâng cho Chúa những điều đó và xin Ngài tha thứ cho
những suy nghĩ tiêu cực yếu đuối của mình. Tôi xin Chúa cho tôi một dấu hiệu rõ ràng
để biết được ý muốn của Ngài ra sao?
Tối thứ năm tôi
cầu nguyện, sáng thứ sáu mục sư Choi lù lù xuất hiện trong chiếc xe hơi màu
trắng. Tối thứ
sáu tôi cầu nguyện, sáng thứ bảy ông lại xuất hiện. Tối Chúa nhật tôi cầu
nguyện, sáng thứ hai ông đến gõ cửa thật sớm và nói những câu tương tự:
- Teacher “Té”, buồn phải không? Chắc là ông
muốn trở về Việt Nam
chứ gì?
- Sao Mục sư biết? Tôi mỉm cười mời ông vào
phòng.
Lần nào cũng vậy,
ông đến mời tôi đi ăn sáng rồi lên núi cầu nguyện với nhau. Tôi tin chắc đúng như lời ông nói, Chúa đã
cho ông biết điều này nên sai ông đến để an ủi. Còn tôi, biết rõ đây là dấu hiệu
Chúa đáp lời cầu nguyện của tôi nên Ngài đã thúc giục ông làm điều này. Mở kinh
thánh ra, tôi đọc được trong sách công vụ của sứ đồ Phao Lô:
“Phao Lô ở
trọn hai năm tại một nhà trọ đã thuê, người tiếp rước mọi người đến thăm mình.”
(Công vụ 28:30)
Tôi qùy ngay xuống, thưa vơi Chúa Jê-sus
rằng: “Dạ vâng, lạy Chúa, con không dám cãi lời Ngài nữa.” Quả đúng như vậy,
căn nhà trọ tôi đang ở, ân nhân đã trả tiền hai năm rồi. Nhưng tôi không phải
là Phao Lô, tôi chỉ là một sinh viên lớn tuổi, tầm thường, yếu đuối tình cảm,
nhưng khát khao được học lời Chúa; nên đã từ bỏ tất cả những ham mê của đời,
quyết tâm bước theo tiếng gọi của Đức Chúa Trời.
4. Đức tin
bạn ở đâu?
Giải quyết nan đề đọc bốn mươi cuốn sách, tôi nhờ một giáo sư người
Đức hướng dẫn cách đọc những phần trọng tâm, sau đó tóm tắt nội dung chính và
đã làm vừa lòng giáo sư tôi khi ông từ Mỹ trở lại. Đầu tháng chín, Chúa đã giúp
tôi hoàn tất một việc mà tưởng chừng với sức người không thể nào vượt qua. Tôi
đến ngân hàng quyết định gửi số tiền còn lại trong túi cho gia đình để dứt
khoát cái ý định trở về Việt Nam .
“Tôi làm
được mọi sự là nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi.”
(Philíp 4:13)
Và rồi, những tháng ngày còn lại trên xứ
Hàn lạnh lẽo, những đêm nghe tiếng róc rách của con khe lúc trời mưa lớn, hay
tiếng chim lạc bầy thảm thiết lòng tôi cũng khó mà chịu nổi. Tôi qùy xuống bên
giường trọ, để thở than cùng Chúa kêu xin Ngài lấp kín những khoảng trống vắng
trong lòng. Ngài đã cho tôi sự bình an và cho tôi chìm vào giấc ngủ êm đềm. Bây
giờ tôi mới từng trải thêm những kinh nghiệm ngọt ngào khi con cái của Ngài
sống trong hoàn cảnh neo đơn. Có Chúa, tôi được bình an cho dù sống trong những
lúc mà đối với sức con người tưởng chừng mình khó có thể vượt qua được!
Để vơi bớt đi nỗi nhớ nhà, tôi thường dùng những đồng tiền có được
từ học bổng của Viện cho thêm, để mua card điện thoại quốc tế gọi về nhà thường
xuyên. Từ chỗ
trọ đi bộ đến buồng điện thoại mất nửa tiếng, vì nơi gọi cạnh văn phòng đường
dây đã bị cắt mất. Một hôm, mấy anh em cùng lớp chúng tôi kéo nhau đi gọi điện
thoại thăm gia đình cùng lúc. Mục sư Thomas người Ấn Độ, trước khi gọi anh ấy
giơ cao thẻ điện thoại lên trời rồi cầu nguyện bằng tiếng Anh: “Lạy Chúa! Card
của con chỉ còn mấy phút, xin Ngài cho con được nói chuyện với vợ con của con
một giờ.” Thế rồi anh ấy bỏ card vào máy tha hồ gọi cho đến khi không còn
chuyện gì để nói nữa. Chúng tôi ngạc nhiên quá đỗi, vây quanh Mục sư
Thomas hỏi cho ra lẽ:
Có phải anh chêm
máy điện thoại hay làm một “trò ảo thuật” nào chăng?
Mục sư Thomas mỉm
cười hỏi lại:
Này, đức tin của
các cậu ở đâu ? Các cậu có biết rằng Chúa của chúng ta có quyền trên máy móc
không? Thomas
này đã từng trải việc cầu nguyện xin Chúa cho thêm thì giờ để gọi như vậy nhiều
lần lắm khi còn du học ở Nhật.
Thật lạ lùng và thú vị! Tôi nhanh nhẹn lấy
card trong túi quần của mình ra và bắt chước Thomas, cầu nguyện: “Chúa ôi! Card
của con cũng còn có mấy phút, xin Ngài cho con nói chuyện với nhà con một giờ.”
Là một thách thức đức tin của chính mình, tôi gọi chỉ có một phút thì bị cắt
ngang. Mục sư
Thomas bỗng vỗ tay cười vang:
Cậu biết tại sao
không? Tôi lắc đầu. Mục sư Thomas nói từng tiếng:
- Bởi vì Đức Chúa Trời biết rõ cậu còn tiền
trong túi. Còn chàng Mục sư Thomas đáng thương này chỉ còn cái túi rỗng!
Chứng kiến lần
đầu về phép lạ này, chúng tôi thật ngỡ ngàng, nhưng trong lòng vẫn tin chắc
rằng Đức Chúa Trời có quyền tể trị trên mọi sự.
“Trong khi cầu nguyện, các ngươi hãy
lấy đức tin xin việc gì bất kỳ, thảy đều được cả.”
(Mathiơ 21: 22)
5. Bác Thợ Giày
Sang Korea , tôi chỉ
mang theo một đôi giày “bốn mùa mưa gió.”Cái mỏm phía trước mũi giày đã rách
toét để lộ những ngón chân ra ngoài. Giữa thành phố Chonju xa lạ làm sao có thể tìm ra một người
thợ sửa giày? Không thể lê lếch thêm được nữa, tôi quyết định tìm chỗ để sửa
nó. Bên hè phố, tôi nhắm mắt lại thưa với Chúa: “Chúa ôi! Chỉ cho con một bác
thợ giày con cần sửa lại chiếc giày vì không thể mang được nữa.” Tôi mở mắt ra,
chậm rãi qua bên kia đường. Bỗng tôi nhìn thấy một bác thợ giày ngồi trong cái
thùng container đang cúi xuống làm việc. Tôi vui mừng quá vì biết rằng Cha của tôi
là Đức Chúa Trời biết tôi cần gì. Thế là đôi giày của tôi trở nên thoải mái và
có thể tự tin kéo lê thêm một thời gian nữa. Điều lạ lùng mà tôi không thể nào
hiểu nổi là khi tôi giới thiệu cho những người bạn đồng cảnh ngộ trở lại vào
những tuần sau, thì bác thợ giày kia đã biến mất. Cái thùng container cũng đã
không còn nữa. Câu chuyện có vẻ huyền thoại, nhưng là một sự thật mà tôi là
người trong cuộc.
“Hỡi Đức
Giê-hô-va, Ngài đã dò xét tôi, và biết tôi
“Chúa biết
khi tôi ngồi, lúc tôi đứng dậy;
“Từ xa Chúa
hiểu biết ý tưởng tôi
“Chúa
xét-nét nẻo đàng và sự nằm ngủ tôi,
“Quen biết
các đường lối tôi
“Vì lời
chưa ở trên lưỡi tôi
“Kìa, hỡi
Đức Giê-hô-va, Ngài đã biết trọn hết rồi.”
(Thi Thiên 139: 1-4)