những thay đổi, khó khăn, thử thách
trong công việc và cuộc sống.
Lời
giới thiệu của Tiến sĩ
KENNETH
BLANCHARD
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác của mình khi lần
đầu tiên nghe Spencer Johnson kể về những câu chuyện về miếng pho mát của ông.
“Ai lấy miếng pho mát của tôi?” là một
câu chuyện thuật lại những đổi thay liên tục diễn ra trong một Mê Cung, nơi có
bốn nhân vật thú vị luôn tất bật đi tìm những miếng Pho Mát cho mình.
Trong câu chuyện, nhiều khi phải đối mặt với sự
thay đổi thì hai chú chuột lại chó những phản ứng tốt hơn bởi chúng suy nghĩ rất đơn giản,
trong khi bộ não và cảm xúc phức tạp của hai anh chàng tí hon chỉ làm cho sự việc
rắc rối thêm. Điều này không có nghĩa là những chú chuột kia thông minh hơn bởi
bất kỳ ai trong chúngta cũng biết rằng con người lúc nào cũng thông minh hơn
loài vật. Hai chú chuột và hai anh chàng tí hontrong câu chuyện chính là đại diện
cho những tính cách vôn có của con người chúng ta – giản đơn và phức tạp, tích
cực và tiêu cực – và câu chuyện chỉ muốn nói rằng: Khi có sự thay đổi, mọi việc sẽ trở nên thuận lợi hơn nếu chúng ta biết
chấp nhận và thực hiện những việc đơn giản trước.
Một trong những ví dụ điển hình là trường hợp của
Charlie Jones, một phát thanh viên rất được yêu thích của đài truyền hình NBC.
Anh tiết lộ rằng chính câu chuyện “Ai lấy
miếng pho mát của tôi?” đã cứu anh và thực sự làm thay đổi sự nghiệp của
anh.
Lúc đó, Charlie Jones đã làm việc rất tốt và rất
thích công việc phát thanh viên phụ trách bình luận các cuộc thi điền kinh ở Đại
hội Olympic trước đó. Vì vậy, anh rất ngạc nhiên pha lẫn tức giận khi bị chuyển
sang phụ trách theo dõi các trận thi đấu bơi lội và nhảy cầu mà anh chẳng hề
thích thú gì trong kỳ Olympic sắp tới.
Vì thiếu kiến thức về hai môn thể thao này nên
Charlie đâm ra vô cùng bất mãn với công việc mới. Anh cảm thấy như mình không
được trọng dụng và dần dần trở nên cau có với tất cả mọi người. Thật là quá đổi
bất công! Chính cơn giận dữ và bực dọc đó đã gây ảnh hưởng xấu lên kết quả của
những việc anh đang làm.
Tình cờ, Charlie đọc được câu chuyện “Ai lấy miếng pho mát của tôi?” và anh đã tự cười thầm chính bản thân mình.
Charlie nhận ra đơn giản là chẳng qua miếng “Pho Mát quen thuộc” của anh đã bị
lấy đi. Và anh cần phải thích ứng với sự thay đổi đó. Anh ra sức học hỏi thêm
kiến thức về hai môn thể thao này. Trong suốt quá trình đó, anh vỡ lẽ ra rằng
khi thực hiện một điều gì mới mẻ, mình sẽ cảm thấy trẻ trung hơn.
Chẳng bao lâu sau, giám đốc cảm thấy năng lực và
thái độ tích cực của anh trong công việc mới này, nên quyết định giao cho anh một
vị trí tốt hơn. Anh tiếp tục gặt hái thêm nhiều thành công hơn bao giờ hết và
sau đó được ghi tên trong bảng Danh dự của môn bóng đá chuyên nghiệp - ở vị trí
dành cho các bình luận viên xuất sắc nhất.
Công việc của Charlie chỉ là một trường hợp cụ
thể, nhưng những triết lý mà anh rút ra từ câu chuyện này có thể áp dụng được
cho rất nhiều người. Và đó là một trong vô số những câu chuyện có thật mà tôi
đã được nghevề tác động và ảnh hưởng tích cực của cuốn sách “Ai lấy miếng pho mát của tôi?”.
Tôi biết có rất nhiều công ty đã áp dụng thành
công ý tưởng trong cuốn sách “Ai lấy miếng pho mát của tôi?” bởi bất kỳ
công ty nào cũng muốn giữ thế cạnh tranh của mình chứ không chỉ là tồn tại, do
đó họ phải liên tục đổi mới. Miếng “Pho Mát” của họ sẽ phải liên tục di chuyển.
Trước đây, có thể họ chỉ muốn có những nhân viên trung thành, thì giờ đây họ lại
cần những con người năng động, sáng tạo hơn, những người không hạn hẹp tầm nhìn
và thoát khỏi những lối mòn, định kiến, “cách thực hiện mọi thứ đều ở xung
quanh đây”.
Tôi mong rằng sau mỗi lần đọc lại cuốn sách nhỏ
này, các bạn sẽ tìm ra một vài điều mới mẻ và hữu ích cho mình, như chính bản
thân tôi, và rằng câu chuyện sẽ giúp bạn biết cách ứng phó trước những đổi
thay, để từ đó vượt qua và đạt được những thành công. Và bất cứ điều gì mà bạn
mong muốn, mơ ước sẽ luôn đứng về phía bạn.
Hy vọng rằng bạn sẽ thích thú với những phát hiện
mới mẻ và luôn ghi nhớ: phải di chuyển cùng miếng Pho Mát của mình!
Ken Blanchard
San
Diego, California
Cuộc sống
vốn không
bằng phẳng...
“Nếu có ai ban cho tôi một
cuộc sống
không gặp trở ngại nào
thì hấp dẫn thật đấy,
nhưng tôi sẽ khước từ vì
khi ấy tôi không
còn học được điều gì từ cuộc sống”
-Allyson
John
Ai
trong chúng ta cũng mong muốn có một cuộc sống bình an, hạnh phúc, thuận lợi và
không phải đối mặt với những biến cố, sự thay đổi và những nghịch cảnh.
Nhưng
có lẽ hơn bao giờ hết, chúng ta phải thừa nhận rằng những khó khăn, thay đổi là
điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống của thời đại đầy biến động này. Nó
như một quy luật tự nhiên, vốn có và không ai có thể điều khiển được. Đó có thể
là những thay đổi rất nhỏ như mất một món đồ thân quen, di chuyển chỗ ở hay có
một người bạn mới. Đó cũng có thể là những thay đổi lớn hơn như bước chân vào một
môi trường hoàn toàn không thuận lợi hoặc một mối quan hệ tin cậy bị đổ vỡ. Dù
là thay đổi nào đi nữa thì sự thay đổi đó cũng sẽ mang lại ít nhiều bỡ ngỡ, khó
khăn hoặc thậm chí đó là cú sốc chưa từng gặp trước đây mà chúng ta cần phải có
thời gian để thích nghi và nghị lực để tìm lại chính mình. “Người vững thì đứng
lại được, người yếu thì bị cuốn trôi đi”. Quá trình thích nghi ấy đôi khi diễn
ra nhanh chóng và không mấy khó khăn nhưng cũng có lúc mất nhiều thời gian, chứa
đựng nhiều rủi ro và đau đớn, đòi hỏi bạn phải có một tầm nhìn, một niềm tin vững
chắc hay sẵn sàng từ bỏ những định kiền không còn hợp thời... Bạn có sẵn sàng đối
mặt với những thử thách đó không?
“Ai lấy miếng pho mát của tôi?” là một
câu chuyện giản dị chứa đựng những triết lý sâu sắc về cách vượt qua những khó
khăn và thay đổi tropng cuộc sống. Câu chuyện kể vể bốn câu chuyện trong một Mê
Cung đi tìm những miếng “Pho Mát” – để nuôi sống mình và cảm thấy hạnh phúc.
Những
miếng “Pho Mát” trong câu chuyện tượng trưng cho những điều chúng ta khao khát
muốn có trong cuộc sống. Đó có thể là một công việc tốt, một sự nghiệp vững chắc,
sức khỏe dồi dào, một tình bạn cao đẹp, một tình yêu như ta hằng mong chờ, một
cảm giác thư thài bình an trong tâm hồn, hay cũng có thể đơn giản là một ngày
nghỉ hạnh phúc bên gia đình... Mỗi chúng ta đều có một cách nhìn riêng về miếng
“Pho Mát” của mình và tất cả chúng ta vẫn từng ngày đang theo đuổi chúng vì rằng
chúng sẽ mang lại hạnh phúc cho ta.
Còn
Mê Cung trong câu chuyện chính là nơi chúng ta tìm kiếm điều mình muốn. Đó có
thể là gia đình, nhà trường, xã hội, nơi ta sinh sống và làm việc, là những mối
quan hệ hay là mê cung trong chính cách suy nghĩ của chúng ta.
Trong
câu chuyện các nhân vật phải đối mặt với những thay đổi bất ngờ trong Mê Cung
và mỗi nhân vật sẽ có những phản ứng khác nhau tùy theo tính cách riêng của họ.
Người thành công trong số họ đã ghi lại những kinh nghiệm mà mình rút ra trên
các bức tường của Mê Cung. Đó là những điều cô đọng, giản dị nhưng là một chân
lý rất uyên thâm, phù hợp cho tất cả mọi người, mọi lứa tuổi.
Bạn
hãy đọc và biến những thay đổi gặp phải trong cuộc sống của mình thành niềm vui
nhé...
- First News 2005
NHỮNG TÍNH CÁCH CỦA
CHÚNG TA
Trong câu chuyện, bạn sẽ gặp bốn nhân vật tưởng tượng nhưng rất
sinh động và thú vị: hai chú chuột Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn cùng hai người tí hon
Chậm Chạp và Ù Lì. Các nhân vật này đại diện cho những phần đơn giản và phức tạp
trong con người của chính chúng ta, bất kể tuổi tác, giời tính, chủng tộc hay bất
cứ quốc tịch nào trên thế giới.
Đôi
khi chúng ta có thể hành động như chú chuột Đánh Hơi – sớm phát hiện hững thay
đổi, hay như chú chuột Nhanh Nhẹn – luôn nhanh chóng hành động trước một sự việc,
hoặc như anh chàng tí hon Ù Lì – thường phản đối và chống lại những thay đổi vì
sợ rằng điều đó có thể dẫn tới những điều tồi tệ hơn, hoặc biết đâu cũng có thể
là anh chàng tí hon Chậm Chạp – biết thích nghi đúng lúc khi thấy thay đổi sẽ
mang lại những điều tốt đẹp hơn.
Dù
chúng ta yêu thích và chọn tính cách nào cho riêng mình đi chăng nữa, tất Chậm
Chạpả đều có một điểm chung – mong muốn tìm thấy một lối đi riêng trong mê cung
cuộc sống để vượt qua những biến cố khó khăn và những lần thay đổi để tìm được
miếng “Pho Mát” của mình.
*
Chú chuột Đánh Hơi luôn sớm phát hiện những thay đổi
*
Chú chuột Nhanh Nhẹn luôn nhanh chóng hành động trước một sự việc
*
Chàng tí hon Ù Lì thường phản đối và chống lại những thay đổi vì sợ rằng việc
đó sẽ dẫn tới những sự việc tồi tệ hơn.
*
Chàng tí hon Chậm Chạp biết thích nghi đúng lúc khi thấy thay đổi sẽ mang lại
những điều tốt đẹp hơn
“Thích ứng với những
thay đổi hay vượt qua nghịch cảnh cũng có tác dụng tốt như một sự nghỉ ngơi.”
- Khuyết danh
“Cuộc đời không luôn là
những hành lang thẳng tắp để ta có thể dễ dàng đi qua mà không gặp một vật cản
nào.
Cuộc đời thường là những
mê lộ buộc ta phải tìm kiếm lối đi riêng cho mình nếu muốn băng qua nó. Đôi lúc,
chúng ta cũng bị lạc lối, đi vào ngõ cụt hay muốn từ bỏ tất cả.
Nhưng bao giờ cũng vậy,
nếu chúng ta có niềm tin thì một viễn cảnh mới sẽ mở ra;
Có thể đó không phải là
điều ta từng nghĩ đến hay có ý định kiếm tìm, nhưng sau cùng phải chứng minh rằng
đó là điều tốt cho cuộc sống của chúng ta.”
- A. J. Cronin
Who
Moved
My
Cheese?
Ai lấy miếng
pho mát của tôi?
Kho
Pho Mát ngày ấy...
Đã lâu lắm rồi, ở một vùng đất xa xôi nọ, có bốn
nhân vật bé nhỏ sinh sống bằng cách đi tìm những miếng Pho Mát tại một nơi có
tên gọi Mê Cung.
Hai trong số đó Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn, là loài
chuột, còn Chậm Chạp và Ù Lì là những người tí hon – một sinh vật nhỏ cũng
như chuột nhưng có hình dạng cà cách suy
nghĩ giống như con người bây giờ vậy. Công việc hàng ngày của học là đi vào Mê
Cung rộng lớn để tìm kiếm những miếng Pho Mát. Với họ, Pho Mát không chỉ là nguồn
thức ăn nuôi sống bản thân mà còn là niềm vui, niềm hạnh phúc.
Hai chú chuột Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chỉ có bộ
não của loài gậm nhấmnhu7ng lại cáo bản năng rất nhanh nhạy và chính xác. Như
các con chuột khác, chúng đặc biệt rất thích những miếng Pho Mát cứng, khó gặmvà
thường tập trung đi kiếm loại Pho Mát này.
Trong khi đó, Chậm Chạp và Ù Lì thường xử dụng
trí thông minh vốn có của lười người, lòng đầy niềm tin và tình cảm, lại thích
đi tìm một loại Pho Mát đặc biệt mà họ tin là sẽ đem lại cho mình sự thành đạt
và hạnh phúc.
Tuy có những khác biệt như thế, nhưng bọn họ đều
có một điểm chung: mỗi sớm tinh mơ, tất cả đều thức dậy, mặc quần áo thể thao,
xỏ giầy vào, ra khỏi nhà và chạy đến Mê Cung để tìm miếng Pho Mát yêu thích của
mình.
Mê Cung giống như một trận đồ khổng lồ với vô số
những lối đi và các căn phòng, ngỏ ngách. Có một nơi chứa đầy những miếng Pho
Mát thơm ngon. Nhưng cũng có nhiều góc trống rỗng, tối tăm và những con đường cụt
chẳng dẫn tới đâu. Đó là một nơi rất dễ bị lạc lối. Tuy vậy ẩn chứa trong Mê
Cung là những bí mật cho một cuộc sống tốt đẹp dành cho những ai mạnh dạng tìm
ra những lối đi của riêng mình.
Các chú chuột Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn, thường sử
dụng cách thử thật đơn giản: có - hay - không, để tìm kiếm những miếng Pho Mát.
Đầu tiên, chúng chạy vào một mê lộ, nếu không tìm thấy gì ở trong đó thì chúng
quay trở ra và chạy vào một lối khác. Chúng ghi nhớ những khu vực nào không có
Pho Mát và ngay lập tức rẽ ra một con đường mới.
Đánh Hơi thường dùng chiếc mũi cực kỳ thính của
mình để nhắm đến hướng nào có miếng Pho Mát, còn Nhanh Nhẹn lại cắm đầu chạy thật
nhanh. Có lúc chúng bị lạc đường và va đầu vào tường. Nhưng không sao cả, chẳng
bao lâu sau chúng cũng tìm được lối đi của mình.
Như các chú chuột, hai người tí hon – Chậm Chạp
và Ù Lì, cũng dùng khả năng tư duy của mình và biết rút kinh nghiệm từ các sai
lầm họ đã trải qua. Tuy nhiên, hầu như họ chỉ dựa vào bộ não và cảm xúc phức tạp
của mình để nghĩ ra toàn là chuyện rắc rối trong khi đi tìm Pho Mát. Cũng có
kho học tìm được Pho Mát, nhưng cũng có lúc niềm tin và cảm xúc của con người
đã lấn át và chi phối họ, khiến họ nhìn nhận sự việc thiếu khách quan. Chính điều
đó đã làm cho cuộc sống trong Mê Cung trở nên phức tạp và càng thêm thách thức.
Nhưng dẫu sao, một ngày nọ, Đánh Hơi, Nhanh Nhẹn,
Chậm Chạp và Ù Lì, bằng cách riêng của mình, đều tìm thấy điều mà họ tìm kiếm.
Ai cũng tìm được loại Pho Mát mình yêu thích tại Kho Pho Mát P nằm ở cuối mê lộ.
Kể từ đó trở đi, cứ mỗi sáng các chú chuột và
hai người tí hon mặc đồ thể thao và chạy một mạch về hướng Kho Pho Mát P. Chỉ
trong vài ngày, cả bố đều tìm cho mình một con đường riêng để đi đến Kho Pho
Mát P nhanh nhất.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn ngày ngày vẫn dậy sớm chạy
vào Mê Cung, theo một lộ trình quen thuộc. Đến nơi, hai chú cởi giầy ra, cột lại
với nhau rồi đeo lên cổ để có thể nhanh chóng mang vào khi cần thiết. Xong xuôi
đâu vào đấy, bọn chúng bắt đầu đánh chén món Pho Mát một cách ngon lành.
Thoạt đầu Chậm Chạp và Ù Lì cũng chạy vào Mê
Cung để thưởng thức những miếng Pho Mát tươi mới, thơm phức đang đợi họ trong
kho. Nhưng sau một thời gian, những con người tí hon này bắt đầu thay đổi.
Mỗi ngày Chậm Chạp và Ù Lì lại dậy chậm hơn một
chút, mặc quần áo chậm hơn một chút, và thong thả đi bộ đến Kho Pho Mát P. Có
gì mà phải vội cơ chứ. Giờ đây họ đã biết những miếng Pho Mát đang ở đâu và con
đường nào sẽ dẫn đến đó rồi mà. Cuộc sống thật bình an!
Họ cũng chẳng bận tâm gì đến chuyện những miếng
Pho Mát đó từ đâu ra hay ai đã để nó ở đó. Họ cứ đinh ninh rằng những miếng Pho
Mát đã và sẽ mãi còn ở đó – không cần phải suy nghĩ gì thêm.
Ngay khi Chậm Chạp và Ù Lì đến Kho Pho Mát P vào
mỗi buổi sáng như thế, họ cứ rề rà như đang ở nhà mình vậy, cả hai treo quần áo
lên, cởi giầy ra, bắt đầu thưởng thức Pho Mát. Tâm trạng họ lúc này thật dễ chịu
vì đã tìm thấy những miếng Pho Mát ngon lành.
- Tuyệt thật, - Ù Lì nói - ở đây có đủ Pho Mát
cho chúng ta ăn suốt cả đời ấy chứ. Chẳng phải lo nghĩ gì! Sướng thật.
Những người tí hon cảm thấy vô cùng hạnh phúc và
mãn nguyện. Cuộc sống của họ bây giờ thật an toàn.
Chẳng bao lâu sau, cả Chậm Chạp và Ù Lì đều nghĩ
rằng những miếng Pho Mát họ tìm thấy ở Kho Pho Mát P là Pho Mát của riêng họ.
Cái kho rộng lớn đến nỗi họ quyết định dời hẳn nhà về gần đó và bắt đầu một cuộc
sống mới.
Để làm cho không khí ở kho Pho Mát này trở nên ấm
cúng và thân thuộc như chính ở nhà mình hơn, Chậm Chạp và Ù Lì trang trí lên những
bức tường xung quanh kho Pho Mát các câu châm ngôn, thậm chí họ còn vẽ cả những
bức tranh về những miếng Pho Mát để có thể chiêm ngưỡng những bức tranh hấp dẫn
đó. Một trong số đó là câu: “Pho Mát là Hạnh Phúc, là Ý nghĩa của cuộc sống
chúng ta!”
Thỉnh thoảng Chậm Chạp và Ù Lì còn mời bạn bè đến
chơi và khoe những miếng Pho Mát ngon lành và thơm phức của mình ở Kho Pho Mát
P, tự hào nói: “Kho Pho Mát này thật tuyệt, có phải không các bạn?” có lúc thì
họ rộng lượng chia cho bạn bè vài miếng, nhưng có lúc thì không.
“Chúng ta xứng đáng được có những miếng Pho Mát
này,” Ù Lì tự công nhận. “Chúng ta đã phải chạy vất vả đi tìm khắp nơi, phải
chăm chỉ lắm mới tìm thấy chúng mà.” Nói xong chú ta bốc một miếng Pho Mát thật
to bỏ vào miệng nhai ngon lành, nhắm mắt lại thưởng thức.
Sau đó, như mọi khi, Ù Lì nằm xuống đánh một giấc
ngon lành.
Và cứ mỗi tối, những người tí hon lại ì ạch trở
về tổ ấm của mình với cái bụng căng đầy toàn nhưng Pho Mát, để rồi ngày hôm sau
lại ung dung đi tới chỗ cũ để tiếp tục thưởng thức, hưởng thụ.
Rồi thì lòng tự tin của Chậm Chạp và Ù Lì nhanh
chóng biến thành tính tự mãn. Họ hài lòng và yên trí với những gì mình có và chằng
thèm để tấm tới bất cứ điều gì đang xảy ra.
Trong khi đó Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn vẫn tuân
theo những thói quen ban đầu của mình. Chúng chạy đến kho từ sáng sớm và liên tục
đánh hơi, sục sạo khắp nơi, chạy quanh tất cả những miếng Pho Mát ở Kho Pho Mát
P để xem có điều gì khác đi so với ngày hôm qua không. Sau khi yên tâm là không
có điều gì xảy ra, chúng mới ngồi xuống và bắt đầu gặm những miếng Pho Mát.
Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến một
ngày...
Như thường lệ, sớm hơn hôm ấy, Đánh Hơi và Nhanh
Nhẹn chạy tới Kho Pho Mát P và bỗng phát hiện không còn một chút Pho Mát nào
trong kho nữa.
Hai chú chuột hơi bất ngờ nhưng không hề lúng
túng, bởi mỗi ngày trôi qua, chúng đã nhận thấy nguồn Pho Mát đang dần dần bị
vơi đi. Và chúng linh cảm rằng cái ngày này, không sớm thì muộn, thế nào rồi
cũng sẽ đến. Nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra quá sớm!
Và chúng đã chuẩn bị tinh thần cho điều không thể
tránh khỏi này, và với bản năng của mình, chúng biết sẽ làm gì.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn nhìn vào kho Pho Mát trống
trơn rồi nhìn nhau, nhanh chóng tháo đôi giầy thể thao vẫn đeo sẵn trên cổ xuống,
mang vào chân, cột giây lại sẵn sàng.
Các chú chuột không quen phân tích quá sâu vào một
vấn đề. Đối với chúng thì vấn đề đó cũng chẳng có gì là ghê ghớm và cách giải
quyết thì thật đơn giản. Kho Pho Mát P giờ đây đã thay đổi. Và thế là chúng
cũng quyết định phải nhanh chóng tìm cách thích ứng với điều đó.
Cả hai nhìn ra ngoài mê lộ. Đánh Hơi hếch mũi
lên, khịt khịt ngửi ngửi và cố gắng đuổi theo Nhanh Nhẹn đang nhanh chóng chạy
vào Mê Cung. Chúng mau chóng tìm thấy cảm hứng để đi tìm Kho Pho Mát mới.
Vài giờ sau, cũng như mọi ngày Chậm Chạp và Ù Lì
lục đục đi đến Kho Pho Mát P quen thuộc. Họ đã không hề để ý rằng những miếng
Pho Mát đang vơi đi từng ngày và vẫn cứ đinh ninh rằng kho Pho Mát sẽ không bao
giờ hết.
Cả hai đều chưa chuẩn bị gì cho những điều sắp
hiện ra trước mắt mình.
- Cái gì thế này! Sao không cón miếng Pho Mát
nào hết vậy? – Ù Lì gào lên hốt hoảng. Và anh ta cứ tiếp tục la hét – không còn
một chút Pho Mát nào cho chúngta nữa hay sao? Tại sao lại có thể như thế được?
Anh chàng làm như thể cứ la thật to lên sẽ khiến
ai đó động lòng mang trả lại kho Pho Mát về chỗ cũ.
- Không còn một chút pho mát nào sao? Không còn
một chút Pho Mát nào sao? Những miếng Pho Mát của tôi đâu rồi? – Cậu ta kêu gào
thật thảm thiết – Ai đã lấy Pho Mát của tôi?
Cuối cùng cậu ta chống hai tay lên hông, mặt đỏ
phừng phừng rồi rít lên: “Thế này còn gì để nói chứ? Đúng là trời không có mắt!
Chậm Chạp chỉ biết lắc đầu không tin nổi những
gì đang xảy ra trước mắt mình. Cậu ta cũng vậy, cũng chắc mẫm rằng nhưgn4 miếng
Pho Mát sẽ còn mãi mãi ở Kho Pho Mát P. Cậu ta đứng ngây ra như trời trồng vì
không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trong khi đó Ù Lì vẫn lớn tiếng la lối, nhưng Chậm
Chạp lại không muốn nghe. Cậuta lấy hai tay bịt lỗ tai lại vì không muốn chấp
nhận cái thực tế quá phủ phàng này, nên không muốn cảm nhận hay muốn nghe gì hết.
Phản ứng của hai con người tí hon này thật dễ hiểu
bởi lẽ họ kiếm được kho Pho Mát này đâu có dễ dàng gì; và đối với họ, miếng Pho
Mát đâu chỉ là để đáp ứng nhu cầu nuôi sống bản thân hàng ngày, nó còn là hạnh
phúc cuộc sống, là sự an nhàn thanh thản trong lòng... Tại sao trước nay vẫn có
mà nay lại không?
Kiếm được những miếng Pho Mát ưa thích chính là
điều mà Ù Lì và Chậm Chạp nghĩ rằng mình có thể được hạnh phúc. Tùy theo sở
thích của mình, mỗi người trong bọn họ nhìn nhận những miếng Pho Mát với một ý
nghĩa riêng trong cuộc sống của mình.
Với một số người đã tìm thấy những miếng Pho Mát
đồng nghĩa với chuyện có vật chất, của cải trong tay. Đối với những người khác
thì đó là có một tình yêu đẹp, sức khỏe tốt hay một đời sống tinh thần phong
phú, dễ chịu, phù hợp với mình.
Chậm Chạp nghĩ rằng những miếng Pho Mát đó có ý
nghĩa của một cuộc sống an toàn, có một gia đình thân yêu, được sống trong một
ngôi nhà nhỏ ấm cúng, dễ chịu ở Đại lộ Pho Mát Anh.
Còn với Ù Lì thì có được kho Pho Mát đó là có được
Miếng Pho Mát Vĩ Đại Nhất, cũng đồng nghĩa với việc làm chủ một ngôi nhà rộng lớn
ở Ngọn Đồi Pho Mát Pháp.
Bởi những miếng Pho Mát có ý nghĩa rất quan trọng
đối với họ như thế nên cả hai đã phải mất rất nhiều thời giờ để nhìn nhận thực
tế. Những gì mà bộ não phức tạp của họ mách bảo lúc này là tòm kiếm xung quanh
Kho Pho Mát P trống rỗng để xem đã thật sự mất hẳn những miếng Pho Mát hay
chưa.
Trong lúc Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã nhanh chóng
lên đường tìm kho Pho Mát mới thì Chậm Chạp và Ù Lì vẫn còn tiếp tục chậm chạp
và ù lì.
Họ vẫn tiếp tục than vãn và nguyền rủa những bất
công bỗng đâu ập xuống. Ù Lì bắt đầu chán nản và thất vọng. Bao nhiêu dự định tốt
đẹp cho tương lai của cậu đã đặt cả vào kho Pho Mát này. Thế mà...
Hai chàng tí hon không thể tin nổi. Làm sao chuyện
như thế này lại có thể xảy ra được chứ? Không ai báo trước với họ một lới nào.
Không thể được. Sao cuộc sống lại bất công đến thế! Họ có đáng phải bị đối xử
như vậy không? Mọi chuyện không thể và không đáng xảy ra như thế này!
Đêm hôm đó, Chậm Chạp và Ù Lì trở về nhà với cái
bụng đói meo cùng nỗi thất vọng tràn trề. Trước khi ra về, Chậm Chạp viết lên
tường: “Miếng Pho Mát càng quan trọng bao nhiêu thì người ta càng muốn giữ chặt
nó bấy nhiêu”
Ngày hôm sau Chậm Chạp và Ù Lì rời nhà và quyết
định trở lại kho Pho Mát P, lòng vẫn hy vọng một phép màu nào đó sẽ mang kho
Pho Mát trở về với họ.
Nhưng không hề có một phép màu nào xảy ra cả -
những miếng Pho Mát không cỏn nữa. Chậm Chạp và Ù Lì không biết phải làm gì nữa.
Hai chàng tí hon chỉ biết đứng đó, bất động như những pho tượng.
Chậm Chạp vẫn bịt tai và nhắm nghiền mắt lại. Cậu
ta không muốn nghe và thấy bất kỳ điều gì cả. Cậu không muốn tin rằng nguồn Pho
Mát nuôi cậu bấy lâu nay đã dẫn vơi đi từng ngày mà cậu không hề hay biết. Cậu
vẫn cứ tin rằng chúng đã bất ngờ biến mất.
Còn Ù Lì cứ huyên thuyên phân tích trở đi trở lại
mãi vấn đề và rốt cuộc thì bộ nãorac81 rối của cậu vẫn ghắn chặt với một niềm tin
tuyệt đối là “Tại sao người ta lại đối xử với tôi như thế này?”. Cậu thắc mắc
“Thật ra là đang có chuyện gì xảy ra vậy chứ?”.
Cuối cùng Chậm Chạp cũng dám mở mắt ra, hé mắt
nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
- À mà này Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đi đâu rồi nhỉ?
Cậu có nghĩ rằng chúng đã biết điều gì mà chúng ta không biết không?
Ù Lì bĩu môi:
- Bọn chúng thì biết được cái gì hơn chúng ta chứ?
Chúng chỉ là mấy con chuột nhắt ngu ngốc mà thôi. Chuyện xảy ra bao nhiêu thì
chúng ta biết bấy nhiêu thôi. Chúng ta là những ngưo2i tí hon. Chúng ta phải
khôn ngoan hơn chúng chứ. Chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân của vấn đề và giải
quyết mọi việc được mà.
- Mình biết là chúng ta thông minh hơn chúng rồi,
nhưng có vẻ lúc này chúng ta không hành động khôn ngoan hơn chúng gì cả. Mọi
chuyện ở đây đã thay đổi rồi, Ù Lì à. Có lẽ chúng ta cần phải thay đổi và hành
động khác đi thôi.
- Việc gì chúng ta lại phải thay đổi chứ? – Ù Lì
hỏi vặn lại – Chúng ta là những người tí hon. Chúng ta đặc biêt hơn bọn chúng.
Những chuyện này lẽ ra không thể xảy ra với chúng ta được. Hay cùng lắm nếu có
xảy ra thì chúng ta cũng phài có được lợi lộc gì đó chứ.
- Tại sao chúng ta lại có được lợi trong việc
này? – Chậm Chạp thắc mắc.
- Bởi vì chúng ta có quyền. – Ù Lì khẳng định.
- Quyền gì? – Chậm Chạp chưa hiểu.
- Quyền có được những miếng Pho Mát mà chúng ta
đã cất công tìm thấy.
- Sao vậy? – Chậm Chạp gặng hỏi.
- Vì chúng ta không gây ra chuyện này.
Ù Lì nói. – Ai đó đã làm chuyện này, và chúng ta
phải được cái gì đó bù lại chứ.
Chậm Chạp đề nghị:
- Hay là mình đừng suy nghĩ về chuyện này nữa mà
hạy đi tìm kho Pho Mát khác đi.
- Không được, - Ù Lì phản đối – tôi sẽ làm cho
ra lẽ việc này.
Trong lúc Chậm Chạp và Ù Lì đang còn mãi nghĩ ngợi
xem phải làm gì, thì Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã bon bon trên những con đường mới.
Chúng đi sâu vào trong Mê Cung, chạy tới chạy lui theo những mê lộ khác nhau, sục
sạo khắp nơi để tìm kiếm những miếng Pho Mát trong bất cứ cái kho nào chúng bắt
gặp.
Chúng chẳng suy nghĩ gì ngoài chuyện tìm kho Pho
Mát mới.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chẳng tìm được gì trong một
thời gian cho đến khi chúng đi đến một khu vực khác trong Mê Cung - Một nơi mà
trước đó chúng chưa bao giờ đặt chân đến. Đó là kho Pho Mát M.
Cả hai mừng rỡ, ôm chầm lấy nhau vì sung sướng.
Cuối cùng thì chúng đã tìm được cái mà chúng mong muốn: cả một kho Pho Mát tươi
ngon và đầy ắp.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn không tin vào mắt mình nữa.
Đó là một cái kho Pho Mát lớn chưa từng thấy.
Trong lúc đó, Chậm Chạp và Ù Lì vẫn còn ở lại
trong Kho Pho Mát P trống rỗng để tìm hiểu xem nguyên nhân là do đâu. Giờ đây họ
đang phải đối mặt với tình trạng không còn miếng Pho Mát nào cả. Họ cảm thấy bế
tắc, giận dữ và đổ lỗi cho nhau về chuyện này.
Có lúc Chậm Chạp nghĩ tới những chú bạn chuột và
tự hỏi không biết chúng đã tìm thấy kho Pho Mát mới hay chưa. Cậu tin rằng Đánh
Hơi và Nhanh Nhẹn cũng đang vất vả lắm, vì phải chạy tới chạy lui trong Mê Cung
đầy những bất trắc, hiểm nguy. Nhưng cậu ta cũng nghĩ rằng chuyện đó có lẽ kéo
dài không lâu.
Thỉnh thoảng Chậm Chạp hình dung ra cảnh Đánh
Hơi và Nhanh Nhẹn đã tìm ra được kho Pho Mát mới và đang đánh chén no say. Cậu
ta tưởng tượng nếu mình được bước chân phiêu lưu ra ngoài Mê Cung rộng lớn kia
để tìm kho Pho Mát mới thì sẽ hay biết chừng nào. Cậu đói đến nỗi gần như ngửi
được cả mùi vị của miếng Pho Mát thơm ngon tuyệt vời đó.
Càng nghĩ đến điều ấy, Chậm Chạp càng thấy bị
thôi thúc phải sớm rời khỏi kho Pho Mát P này thôi.
- Đi thôi! - Bất chợt cậu ta thốt lên.
- Không – Ù Lì lập tức phản đối – Mình muốn ở lại
đây. Ở đây dễ chịu hơn, vì mình đã quen như vậy rồi. Hơn nữa ngoài kia nguy hiểm
lắm.
- Không đâu Chậm Chạp nói. - Trước đây chúng ta
cũng đã lùng sục tìm kiếm ở nhiều nơi trong Mê Cung mới tìm thấy kho Pho Mát P
này, và bây giờ chúng ta cũng có thể làm lại như thế mà.
- Tớ cảm thấy sợ phải bắt đầu lại từ đầu – Ù Lì
đáp – Và tớ e rằng mình không còn thích thú với chuyện bị đi lạc đường. Cậu
cũng vậy mà, phải không?
Nghe thấy thế, nỗi sợ hãi thất bại lại trở về bủa
vây Chậm Chạp khiến niềm hy vọng sẽ tìm được kho Pho Mát mới trong cậu ta nhanh
chóng phai nhạt dần.
Thế là ngày ngày, hai anh em chàng tí hon nọ lại
tiếp tục lặp đi lặp lại đúng những chuyện mà họ đã làm trước đó. Họ đến kho Pho
Mát P, không tìm thấy gì cả, rồi thất thểu về nhà, mang theo cái bụng đói meo, nỗi
lo lắng và sự bế tắc.
Họ cố phủ nhận điều đang xảy ra, nhưng càng lúc
họ càng cảm thấy khó ngủ hơn, sức khoẻ suy giảm và ngày hôm sau càng trở nên
cáu gắt hơn.
Mái nhà của họ giờ đây không còn là chốn no ấm
như xưa nữa. Hai người tí hon đó đêm nào cũng phải trải qua một giấc ngủ nặng nề
với những cơn ác mộng về chuyện không tìm được chút Pho Mát nào.
Ngày qua ngày, Chậm Chạp và Ù Lì cũng vẫn kéo
nhau tới Kho Pho Mát P, ngồi, nhìn quanh và chờ đợi.
Ù Lì nói:
- Cậu này, nếu chúng ta cố gắng hơn một chút thì
chúng ta sẽ thấy thật ra là chẳng có gì thay đổi nhiều đâu. Có lẽ những miếng
Pho Mát cũng đang ở quanh đâu đây thôi. Hay là người ta mang dấu nó sau những bức
tường nhỉ?
Hôm sau, Chậm Chạp và Ù Lì trở lại và mang theo
bộ đồ nghề của mình. Ù Lì giữ cái đục cho Chậm Chạp giáng từng nhát búa để tới
khi họ đục thủng một cái lỗ trên tường của kho Pho Mát P. Họ chui đầu vào, chăm
chú ngó dọc ngó ngang trong đó nhưng cũng chẳng thấy miếng Pho Mát nào cả.
Dù thất vọng tràn trề, họ vẫn tin rằng họ sẽ giải
quyết được vấn đề. Thế là họ tới kho sớm hơn, ở lại muộn hơn và làm việc cực lực,
nhưng tất cả những gì họ có được chỉ là những cái lỗ to tướng trên các bức tường.
Chậm Chạp bắt đầu nhận ra khoảng cách giữa những
hành động họ đang làm và hiệu quả đạt được.
- Hay là, - Ù Lì nói – chúng ta hãy ngồi ở đây
chờ xem. Sớm muộn gì rồi người ta cũng sẽ đem trả kho Pho Mát lại chỗ này thôi.
Vì trước giờ nó vẫn ở đây mà!
Chậm Chạp cũng muốn tin như vậy. Thế nên tối tối,
anh ta lại trở về nhà để nghỉ ngơi và miễn cưỡng đi cùng với Ù Lì tới kho Pho
Mát P vào sáng hôm sau. Nhưng những miếng Pho Mát thơm ngon đã không bao giờ xuất
hiện trở lại.
Lúc này hai người tí hon đang trở nên yếu đi vì
đói lả, căng thẳng và tuyệt vọng. Chậm Chạp cảm thấy chán nản trong cảnh cứ chờ
đợi mỏi mòn một phép lạ nào đó xuất hiện để cải thiện hoàn cảnh. Cậu ta nhận ra
rằng càng ngồi chờ lâu bao nhiêu, thì tình hình càng tồi tệ thêm bấy nhiêu.
Cậu biết lợi thế của cậu và Ù Lì đang mất dần.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, Chậm Chạp bắt đầu cười
nhạo chính mình: “Chậm Chạp ơi, hãy nhìn kỹ lại mi xem. Mi cứ lặp đi lặp lại những
công việc cũ rich y như trước thì trách sao kết quả không khá hơn được.”
Chậm Chạp chẳng mấy thích thú với việc phải chạy
vào Mê Cung lần nữa, vì cậu ta biết rồi mình thế nào cũng sẽ đi lạc, sẽ bị mệt
lả, và cũng không biết trước được liệu có tìm thấy miếng Pho Mát ở nơi nào có
hay không. Nhưng Chậm Chạp phải cười chính mình vì cậu hiểu rõ nỗi sợ hãi đang
khống chế chính mình ra sao.
Cậu hỏi Ù Lì:
- Chúng ta bỏ đôi giày thể thao ở đâu rồi nhỉ?
Phải mất một lúc lâu họ mới tìm thấy chúng nằm
lăn lóc ở một góc. Khi tìm ra kho Pho Mát P, họ đã quẳng chúng đi vì nghĩ rằng
sẽ không bao giờ cần tới chúng nữa, chẳng bao giờ phải đi đâu nữa.
- Cậu định chạy vào Mê Cung nữa đấy à? - Thấy bạn
mang giầy vào, Ù Lì hỏi và năn nỉ.
- Thôi, cậu cứ ngồi chờ với tớ thêm một chút nữa,
tớ nghĩ người ta sắp trả những miếng Pho Mát lại cho chúng ta rồi.
- Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu – Chậm Chạp
nói. - Tớ cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng bây giờ tớ đã nhận ra rằng người ta sẽ
không bao giờ mang trả lại những miếng Pho Mát của ngày hôm qua đâu. Đến lúc
chúng ta phải tìm kho Pho Mát mới thôi.
Ù Lì cãi lại:
- Thế ngoài kia chẳng có miếng Pho Mát nào thì
sao? Vả nếu có đi chăng nữa thì cậu sẽ làm gì khi không tìm được nó?
- Tớ cũng không biết nữa – Chậm Chạp nói. Cậu ta
đã tự hỏi mình câu này hàng bao nhiêu lần rồi và cảm thấy nỗi sợ hãi đang chon
chân mình lại.
Nhiều lần cậu tự hỏi, “những miếng Pho Mát có thể
đang ở đâu - ở đây hay ngoài mê cung kia?”.
Chậm Chạp hình dung ra một bức tranh mà trong
đó, cậu đang vào một Mê Cung bao la, rộng lớn với một nụ cười trên môi. Chậm Chạp
vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình như vậy, và đồng thời cũng thấy tinh thần mình
khá hơn. Cậu thấy mình thỉnh thoảng có bị lạc trong Mê Cung, nhưng vẫn tự tin rằng
thế nào cậu cũng tìm được những miếng Pho Mát mới, cùng với những điều tuyệt diệu
mà nó mang lại.
Nghĩ tới đó, Chậm Chạp như được tiếp thêm sự can
đảm và tiếp tục điểm tô những chi tiết hiện thực vào bức tranh ấy. Đó là cảm
giác ngọt ngào đến tuyệt vời khi cậu thưởng thức những miếng Pho Mát đó. Cậu thấy
mình đang ăn loại Pho Mát Thuỵ Sĩ với những cái lỗ nhỏ li ti trên đó, loại Pho
Mát được làm từ cam tươi nguyên chất của Anh và của Mỹ, lại còn cả loại Pho Mát
thật mềm và thơm của Ý dùng chung với bánh pizza và Pho Mát cao cấp của Pháp,
và… còn nhiều nhiều nữa.
Đột nhiên Chậm Chạp nghe Ù Lì nói gì đó và nhận
ra rằng mình vẫn còn ở kho Pho Mát P.
Chậm Chạp nói:
- Ù Lì à, có nhiều lúc mọi việc đã thay đổi và
không bao giờ trở lại như cũ nữa. Lần này cũng giống như vậy đấy. Cuộc đời là
thế! Cuộc sống luôn thay đổi, và chúng ta cũng nên thích ứng với nó.
Chậm Chạp nhìn người bạn đang ngày một hốc hác,
cố gắng động viên cậu ta, nhưng nỗi sợ hãi của Ù Lì đã biến thành nỗi sợ hãi,
và cậu ta kông còn muốn nghe gì nữa.
Chậm Chạp không muốn thô lỗ với bạn mình, nhưng
cậu phải cười khi nhận thấy cả hai thật ngốc nghếch thế nào.
Khi đã quyết tâm ra đi, cậu cảm thấy mình mạnh mẽ
hơn. Cuối cùng cậu cũng đã biết cười chính bản thân mình, cho qua mọi chuyện và
tiến về phía trước.
Chậm Chạp mỉm cười tuyên bố:
- Đã đến lúc chúng ta phải vào Mê Cung thôi!
- Ù Lì không thể nào cười nổi, không biểu hiện
gì và cũng không trả lời.
Chậm Chạp nhặt lên một viên đá nhỏ, nhọn và viết
lên tường một ý nghĩ nghiêm túc để Ù Lì có thể suy gẫm. Theo thói quen, Chậm Chạp
vẽ thêm cả một miếng Pho Mát thật to bên cạnh, cậu mong rằng nó làm cho Ù Lì mỉm
cười, có thêm sức mạnh và sẽ lên đường đi tìm kho Pho Mát mới.
Nhưng Ù Lì không muốn nhìn thấy nó, không muốn đọc
nó.
Đó là câu: “Nếu bạn không chịu thay đổi, thì có thể bạn
sẽ bị đào thải. Nếu bạn không chịu đi tìm, thì không bao giờ bạn có được những
miếng Pho Mát mới!”
Chậm Chạp thò đầu ra ngoài và lo lắng nhìn con đường
vào Mê Cung dài hun hút. Cậu nhớ đến những lúc cậu đã vất vả ra sao khi không
có miếng Pho Mát nào. Cậu nghĩ có thể trong Mê Cung không còn miếng Pho Mát nào
cả, hoặc là có nhưng cậu sẽ không kịp tìm thấy nó trước khi bị kiệt sức vì mệt
và đói. Nỗi sợ hãi ấy đã làm Chậm Chạp nhụt chí và bào mòn quyết tâm của cậu.
Chậm Chạp chợt mỉm cười. Giờ này chắc Ù Lì vẫn
đang mãi thắc mắc “Ai đã mang những miếng Pho Mát của tôi đi đâu rồi?”, nhưng
Chậm Chạp thì khác, cậu tự hỏi: “tại sao mình không bắt đầu đi tìm những miếng
Pho Mát sớm hơn chứ?”.
Khi bắt đầu đi vào Mê Cung, Chậm Chạp quay đầu
nhìn lại nơi mình vừa đi khỏi và vẫn còn cảm nhận được sự êm ấm quen thuộc của
nó. Bất giác cậu lại muốn quay về cái nơi chốn thân quen ấy, ngay cả khi nó
không còn Pho Mát ở đó nữa.
Chậm Chạp thấy bất an trong lòng và cậu luôn băn
khoăn không biết mình có thật sự muốn vào Mê Cung đầy rẫy những trở ngại và
nguy hiểm hay không. Cậu viết lên bức tường trước mặt mình một câu nữa và đứng
lặng nhìn nó một lúc lâu: “Bạn sẽ làm gì nếu không cảm thấy sợ những
điều sắp sửa xảy đến với mình?”
Cậu ngoái đầu đọc lại một lần nữa, ngẫm nghĩ và
càng hiểu sâu sắc về điều đó.
Cậu hiểu rằng đôi khi sự sợ hãi cũng có mặt tích
cực của nó. Như trong trường hợp người ta sợ rằng nếu không làm gì cả thì mọi
chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, nỗi sợ hãi lúc ấy sẽ có tác dụng thúc đẩy người
ta hành động kịp thời. Nhưng nếu sợ hãi quá lớn đến nỗi khiến người ta không
dám làm gì cả thì cũng chẳng hay ho tí nào.
Chậm Chạp nhìn qua phía bên tay phải, khu vực mà
cậu chưa từng đặt chân đến bao giờ, và thấy hơi lo ngại. Cậu hít một hơi thật
sâu, rồi rẽ phải, bước vào Mê Cung, từ từ đi vào chốn xa lạ.
Trong lúc cố gắng tìm đường đi, Chậm Chạp lo ngại
mình sẽ không đủ sức khoẻ vì đã ở lại kho Pho Mát P quá lâu và không ăn uống gì
trong nhiều ngày liền. Thế nên cậu mất nhiều thời gian và vất vả hơn bình thường
để tiến vào Mê Cung. Cậu nhất quyết rằng nếu sau này có gặp phải tình huống tương
tự như vậy một lần nữa thì cậu sẽ mạnh dạng rời bỏ nơi ấm cúng quen thuộc của
mình và ứng phó nhanh chóng hơn. Mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn biết mấy.
Thế rồi Chậm Chạp mệt nhọc mỉm cười và tự động
viên mình “Thà muộn còn hơn không”.
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Chậm Chạp cũng
tìm được vài mẩu Pho Mát nằm đâu đó, nhưng không nhiều lắm. Cậu hy vọng sẽ tìm
được đủ Pho Mát để đem về chia cho Ù Lì một chút và động viên bạn đi vào Mê
Cung.
Nhưng Chậm Chạp chưa cảm thấy tự tin lắm. Cậu phải
thừa nhận rằng mình đang cảm thấy bối rối trong Mê Cung. Mọi thứ hình như đã
khác xưa, khác cái lần sau cùng mà bạn đã vào đây.
Cứ mỗi lần nghĩ là mình đang đi không định hướng
thì Chậm Chạp lại bị lạc lối trong mê lộ liên thông nhau. Dường như cứ tiến lên
được hai bước thì cậu phải lùi lại một bước. Thật là khó khăn, nhưng cậu không
còn nghĩ tới việc quay trở lại nơi cậu đã ra đi. Đi sục tìm kho Pho Mát mới
cũng không đến nỗi kinh khủng như cậu đã từng lo nghĩ.
Hết ngày này rồi ngày khác trôi qua mà tình hình
chưa thấy có gì khả quan hơn, Chậm Chạp bắt đầu lo lắng cho khả năng tìm được một
kho Pho Mát mới. Có khi nào chuyến đi này công cốc không? Liệu mình có đang làm
một việc quá sức hay không? Có khi nào cậu sẽ tìm thấy một miếng Pho Mát mà cậu
không thể nhai nổi hay không? Và cậu bật cười chua xót vì nhận thấy ngay lúc
này đây mình có gì để mà nhai đâu.
Mỗi khi thấy lòng tự tin bị lung lay, Chậm Chạp
lại tự nhắc mình rằng những việc cậu đang làm bây giờ dù có thế nào đi nữa, thì
cũng còn tốt hơn nhiều so với việc ngồi chờ đợi một phép màu. Lúc này đây, cậu
đang làm chủ tình hình, chứ không phụ thuộc vào hoàn cảnh.
Rồi cậu tự nhủ, nếu Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã mạnh
dạn tiến lên thì cũng phải vậy!
Vừa đi cậu vừa nhìn lại toàn bộ sự việc, Chậm Chạp
nhận ra những miếng Pho Mát ở Kho Pho Mát Pho Mát chẳng phải tự nhiên mà biến mất,
như cậu đã cố tin như thế.Lượng Pho Mát càng về sau càng trở nên ít đi, và phần
còn lại cũng không ngon lành như trước nữa.
Thậm chí Pho Mát cũ đã bắt đầu mốc meo mà cậu
không để ý. Dù sao đi nữa, phải thừa nhận là nếu muốn, cầu đã có thể nhận thấy
trước nhưng biến đổi đã xảy ra, nhưng cậu đã không để ý gì cả.
Bây giờ Chậm Chạp hiểu rằng mọi sự thay đổi sẽ
không có gì là đáng phải ngạc nhiên nếu như cậu biết quan tâm đến mọi việc xung
quanh hơn, và biết lường trước những thay đổi ấy. Có thể đó là điều mà Đánh Hơi
và Nhanh Nhẹn đã nhận thấy trước cậu.
Nhất định từ giờ trở đi cậu phải cảnh giác hơn!
Cầu sẽ đón đầu nhưng thay đổi và tìm kiếm những thông tin về chúng. Cậu sẽ tin
vào trực giác của mình để cảm nhận những thay đổi đang đến và sẵn sang đối diện
với chúng. Chậm Chạp dừng lại và viết lên bức tường trong Mê Cung: “Phải
thường xuyên quan sát kho Pho Mát của mình để biết khi nào nó không còn dùng nữa.”
Sau một thời gian khá dài chưa tìm thấy được miếng
Pho Mát nào,cuối cùng Chậm Chạp cũng bắt gặp một kho Pho Mát trông đầy hứa hẹn.
Thế nhưng khi bước vào, niềm hi vọng mới nhen nhóm trong cậu nhanh chóng bị dập
tắt vì trong kho hoàn toàn trống rỗng.
“Mình luôn gặp phải cảm giác trống rỗng như thế
này” -Cậu nghĩ. Và Chậm Chạp gần như tuyệt vọng.
Chậm Chạp đang dần dần đuối sức. Cậu biết mình đang
mất phương hướng và sợ rằng mình không tồn tại nổi. Cậu lại nghĩ tới chuyện
quay trở lại kho Pho Mát P. Ít nhất, nếu cậu quay về và Ù Lì vẫn còn chờ ở đó
thì cậu cũng không cô đơn như bây giờ. Rồi cậu lại tự hỏi, “mình sẽ làm gì nếu
không thấy sợ những điều đang xảy ra quanh đây?”.
Đôi lúc Chậm Chạp nghĩ rằng mình đã vượt qua được
nỗi sợ hãi. Nhưng thật ra cậu sợ nhiểu hơn là mức cậu thừa nhận về những điều
đang thực sự diễn ra. Cũng có nhiều khi cậu không rõ mình e ngại điều gì, nhưng
trong tình trạng mệt mỏi như bây giờ, cậu hiểu ra rằng đơn giản là cậu đang sợ
phải tiếp tục cuộc hành trình một mình. Cậu không nhận ra rằng mình đang ngày một
đi chậm hơn bởi những nỗi sợ hãi đang chất ngất trong tâm trí cậu.
Chậm Chạp không biết Ù Lì đã bắt đầu đi chưa, hay
vẫn còn bị nỗi sợ hãi của chính mình trói chân lại. Rồi Chậm Chạp chợt nhớ tới
lúc mà cậu ta cảm thấy phấn khởi nhất trong Mê Cung, đó là lúc cậu quyết tâm tiến
tới phía trước.
Cậu viết lên tường vừa nhắc nhở mình vừa để làm
dấu hiệu cho Ù Lì nếu cậu ta đi theo: “Đi theo những con đường mới sẽ giúp bạn tìm
thấy những miếng Pho Mát mới.”
Chậm Chạp nhìn vào con hẻm tối tăm trong Mê Cung
và lại thấy sợ. Cái gì đang chờ mình ở trong đó nhỉ? Có hiểm nguy nào đang rình
rập mình hay không? Cậu bắt đầu hình dung ra trăm nghìn thứ đáng sợ khác có thể
xảy đến với mình. Cậu chợt run lên.
Rồi cậu lại tự cười mình. Cậu thấy những nỗi sợ
hãi của mình chỉ làm cho mọi chuyện càng phức tạp và tồi tệ hơn thêm. Thế là cậu
quyết định làm điều mà mình sẽ làm nếu không có nỗi sợ hãi đó: bước vào một con
đường mới.
Trong lúc dấn thân vào lối đi tăm tối ấy, Chậm
Chạp bắt đầu mỉm cười. Chậm Chạp chưa nhận dạng những cảm xúc ấy rõ lắm, nhưng
cậu phát hiện ra điều gì đã nuôi dưỡng tinh thần của mình. Cậu đã bước tới mà
không suy nghĩ gì nhiều và tin tưởng vào phía trước, cho dù cậu vẫn chưa biết
điều gì đang chờ đợi ở đó.
Cậu ngạc nhiên khi thấy tâm trạng mình càng ngày
càng thoải mái hơn. “Tại sao mình lại nhẹ nhỏm thế này nhỉ?” Chậm Chạp tự hỏi.
“Hiện giờ mình đã có miếng Pho Mát nào đâu, và mình cũng chẳng biết mình đang
đi đâu nữa.” Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra điều gì đã khiến mình cảm thấy phấn
chấn như thế. Cậu dừng lại và viết lên tường: “Khi vượt lên nỗi sợ hãi của
chính mình, bạn sẽ cảm thấy không bị trói buộc nữa.”
Chậm Chạp nhận ra rằng trước đây chính nỗi sợ
hãi đã trói buộc cậu. Và khi tiến lên vào một hướng mới, cậu đã được cởi trói
và cảm thấy tự do.
Một luồng gió mát thổi qua mê lộ Chậm Chạp đang
đi. Cơn gió thật trong lành, mát mẻ làm cậu tỉnh hẳn. Chậm Chạp hít một hơi thật
sâu và thấy cơ thể như vừa được tiếp thêm một sức sống mới. Khi đã vượt qua nỗi
sợ hãi, cậu thấy thật ra mọi chuyện thú vị hơn hẳn những điều mà cậu đã lo sợ.
Đã lâu lắm rồi, Chậm Chạp chưa từng có cảm giác
như thế. Cậu đã quên mất một điều là việc tìm thấy một điều gì đó mới mẻ sẽ thú
vị như thế nào.
Trong niềm phấn khích đó, Chậm Chạp lại bắt đầu
vẽ một bức tranh trong tâm trí mình. Cậu thấy mình đang đứng giữa biết bao loại
Pho Mát thơm ngon và tinh tuý, từ Pho Mát Anh tới loại Pho Mát mềm mại của
Pháp. Cậu thấy mình đang ngấu nghiến khối Pho Mát hấp dẫn đó, và nhìn ngắm
chúng không chán mắt. Nếu cậu tìm được Pho Mát mới ấy thì sẽ tuyệt đến dường
nào nhỉ!
Càng nhìn rõ hình ảnh mình đang thưởng thức những
miếng Pho Mát mới ấy bao nhiêu thì cậu càng tin điều đó sẽ xảy ra bấy nhiêu. Chậm
Chạp thấy như mình sắp sửa tìm thấy chúng. Cậu viết: “Việc tưởng tượng ra mình đang thưởng
thức những miếng Pho Mát mới – ngay cả khi chưa tìm ra nó - sẽ dẫn đường dưa ta
đến đó nhanh hơn
Cậu không hiểu tại sao trước đây lúc nào cậu
cũng nghĩ rằng mọi thay đổi chỉ dẫn tới những điều tồi tệ mà thôi. Nhưng bây giờ
cậu đã nhận ra rằng nó cũng có thể dẫn tới những điều tốt đẹp hơn. “Sao trước
đây mình lại không nhận ra điều đó nhỉ?” Chậm Chạp tự hỏi.
Rồi cậu chạy vào Mê Cung với một sức mạnh và sự
nhanh nhẹn khác hẳn trước. Không bao lâu sau, cậu phát hiện ra một kho Pho Mát
và cảm thấy phấn khởi hơn khi thấy có nhiều mẩu Pho Mát nhỏ gần cửa ra vào.
Đó là một loại Pho Mát mà cậu chưa từng biết đến,
nhưng trông rất ngon mắt. Cậu nếm thử và thấy chúng thật tuyệt vời làm sao. Cậu
ăn vài miếng và lấy một ít đút vào túi để dành cho Ù Lì. Cậu bắt đầu lấy lại sức
mạnh của mình.
Chậm Chạp hứng khởi bước vào kho Pho Mát nhưng hỡi
ơi chúng trống không. Có ai đó đã tới trước cậu, ăn hết tất cả, chỉ để rơi vải
sót lại một vài mẩu Pho Mát nhỏ. Cậu nhận thấy rằng nếu cậu tới sớm hơn thì có
thể đã phát hiện ra rất nhiều Pho Mát ở đây.
Chậm Chạp quyết định quay trở lại và xem thử Ù
Lì đã sẵn sang cùng đi với mình hay chưa. Trên đường quay lại, cậu dừng bước và
viết lên tường: “Càng nhanh chóng bỏ kho Pho Mát cũ, thì người ta càng sớm tìm thấy những
miếng Pho Mát mới.”
Chậm Chạp trở về kho Pho Mát P và thấy Ù Lì vẫn ủ
rũ ngồi đó. Cậu đưa cho Ù Lì vài mẩu Pho Mát đã cất lại ban nảy, nhưng Ù Lì từ
chối không nhận.
Ù Lì cảm kích hành động của bạn mình, nhưng cậu
ta nói:
- Chắc là tôi không thích loại Pho Mát mới này
đâu. Tôi ăn không quen. Tôi chỉ muốn ăn loại Pho Mát quen thuộc trước đây thôi,
và tôi sẽ đợi cho đến khi lấy lại được cái tôi muốn.
Chậm Chạp lắc đầu thất vọng và quay lại một
mình. Trong lúc tìm về chỗ cũ, Chậm Chạp cảm thấy nhớ bạn, nhưng cậu cũng thích
thú với điều mà cậu đang khám phá ra. Cậu hạnh phúc khi thấy mình không bị nỗi
sợ khống chế nữa. Giờ đây cậu cảm thấy vui với những việc mình đang làm. Hiểu
ra điều đó, Chậm Chạp thấy khoẻ khoắn hơn hồi còn ở kho Pho Mát P trống không ấy.
Cảm giác thấy mình không để cho nỗi sợ hãi giữ chân lại, và biết mình đang đi
vào một hướng mới đã tiếp sức thêm cảm hứng cho Chậm Chạp.
Bây giờ thì Chậm Chạp tin tưởng mạnh mẽ rằng việc
tìm thấy điều mình cần chỉ còn là vấn đề thời gian. Thực ra, cậu cảm thấy mình
sắp gặp được điều mà cậu đang tìm kiếm. Cậu mỉm cười khi nhận ra: “Đi
tìm kiếm những miếng Pho Mát mới đang ẩn nấp đâu đó trong Mê Cung thật ra lại
thú vị hơn so với chỉ ngồi yên và chờ đợi trong tình trạng không có Pho Mát.”
Một lần nữa Chậm Chạp nhận ra rằng, một điều mà
người ta sợ hãi thật ra cũng chẳng quá tồi tệ như người ta thường tưởng tượng
ra. Nỗi sợ hãi mà người ta cứ để lớn dần lên trong tâm trí còn đáng sợ hơn nhiều
so với thực tế.
Cậu đã thấy mình đã quá lo lắng chuyện không tìm
được những miếng Pho Mát mới đến nỗi cậu ta đã từng không muốn lên đường tìm kiếm.
Nhưng từ khi bắt đầu cuộc hành trình của mình thì cậu đã kiếm đủ Pho Mát nằm rải
rác đó đây trong các mê lộ để có thể tiếp tục đi tiếp. Và giờ đây, cậu đang
mong chờ tìm thêm được thật nhiều Pho Mát nữa. Đối với cậu, tiến về phía trước
đã trở nên tràn đầy hứng thú.
Những suy nghĩ này trước đây đã bị đám mây lo ngại
và hoảng sợ che khuất. Chậm Chạp đã chỉ nghĩ tới việc không có đủ Pho Mát, hay
không có nhiều như mong muốn. Cậu thường chỉ nghĩ tới những điều không hay nhiều
hơn là nghĩ tới những điều tốt lành. Nhưng điều đó đã thay đổi kể từ khi cậu rời
bỏ kho Pho Mát P.
Cậu đã từng cho rằng cả cái kho Pho Mát lớn như
thế không thể bị ai đó lấy đi được, và những thay đổi theo kiểu như thế thì thật
là không thể nào xảy ra được. Nhưng bây giờ thì cậu đã hiểu thay đổi là một
chuyện luôn xảy ra một cách tự nhiên, như một quy luật cho dù người ta có mong
đợi hay không. Người ta chỉ cảm thấy bất ngờ khi họ không đợi chờ nó và không
chủ động đón đầu nó.
Nhận ra sự thay đổi trong quan điểm và niềm tin
của mình, cậu dừng lại và viết lên tường: “Cứ bám vào những suy nghĩ cũ kỹ sẽ không
thể nào dẫn chúng ta tới kho Pho Mát mới được.”
Chậm Chạp vẫn chưa tìm được thêm miếng Pho Mát
nào, nhưng suốt thời gian chạy trong Mê Cung cậu nghĩ đến những điều cậu mới học
được. Chính điều này đã khích lệ Chậm Chạp xử sự tích cực hơn. Cậu đã hành động
khác với cách cậu đã từng làm khi cứ trở đi trở lại mãi cái kho trống rỗng ấy.
Giờ thì cậu đã nhận ra rằng khi thay đổi niềm
tin thì người ta cũng sẽ thay đổi luôn hành động của mình. Người ta có thể e ngại
khi nghĩ rằng thay đổi chỉ mang lại những nguy hại và tìm mọi cách để trốn
tránh nó. Hoặc người ta có thể nghĩ rằng việc tìm ra kho Pho Mát mới sẽ mang lại
rất nhiều ích lợi và cần phải hành động ngay khi có sự thay đổi xảy ra. Mọi
chuyện tuỳ thuộc vào quan điểm của từng người.
Cậu viết lên tường: “Khi người ta nhận thấy rằng họ
có thể tìm và thưởng thức những miếng Pho Mát mới, người ta sẽ thay đổi hành động
của mình.”
Chậm Chạp nhận thấy rằng cậu ta có thể khoẻ mạnh
hơn bây giờ nếu biết thay đổi và rời khỏi kho Pho Mát P sớm hơn. Cậu đã có thể
có một sức khoẻ tốt hơn và tinh thần mạnh mẽ hơn để đương đầu với những thách
thức trên con đường tìm kiếm Pho Mát mới. Lẽ ra thì vào lúc này, cậu đã có thể
tìm thấy một miếng Pho Mát nào đó nếu cậu biết nhận thức được sự thay đổi và chấp
nhận nó, thay vì cố gắng từ chối và không chịu hiểu rằng tình thế đã hoàn toàn
đổi thay.
Cậu thử tưởng tượng một lần nữa và thấy mình
đang nhấm nháp một miếng Pho Mát thật to và vô cùng hấp dẫn. Cậu quyết định tiến
vào những khu vực xa hơn của Mê Cung. Rải rác đó đây trên đường đi, cậu tìm thấy
những mẩu Pho Mát nho nhỏ. Chậm Chạp bắt đầu lấy lại được sức khoẻ và sự tự tin
của mình.
Khi nhớ lại nơi mình bắt đầu cuộc hành trình, Chậm
Chạp đã thấy mình đã làm đúng khi ghi lại suy nghĩ của mình trên các bức tường.
Cậu tin rằng những dòng chữ đó sẽ vừa có tác dụng động viên vừa như một hệ thống
chỉ đường cho Ù Lì khi cậu ta quyết định rời bỏ kho Pho Mát P.
Chậm Chạp hy vọng rằng mình đang đi đúng hướng.
Cậu thấy vui khi nghĩ rằng Ù Lì sẽ đọc được những dòng chữ này. Cậu ta lại tiếp
tục viết ra điều mà cậu suy nghĩ đã lâu:
“Lưu ý tới những thay đổi nhỏ sẽ giúp bạn thích ứng
tốt hơn với những thay đổi lớn hơn.”
Lúc này Chậm Chạp đã bỏ qua quá khứ và đang dần
dần thích ứng với hiện tại. Cậu ta tiếp tục chạy trong Mê Cung nhanh nhẹn hơn với
một sức lực tốt hơn. Hình như việc suy nghĩ một điều đúng sẽ giúp người ta khoẻ
khoắn hơn. Và không lâu sau, điều đó cũng đã đến.
Khi tình thế có vẻ cậu sẽ phải tiếp tục lần tìm
Pho Mát trong Mê Cung thì cuộc hành trình của cậu – ít nhất là một chuyến này -
đột ngột kết thúc.
Chậm Chạp chạy dọc theo một lối đi mới lạ hoàn
toàn, quẹo quanh một góc tường và tìm thấy thật nhiều Pho Mát mới tại kho Pho
Mát M!
Khi bước vào, Chậm Chạp ngẩn người với những gì
hiện ra trước mắt cậu. Khắp nơi toàn là Pho Mát, những núi Pho Mát lớn mà lần đầu
tiên trong đời cậu mới thấy. Cậu không nhận ra và gọi tên được hết mọi loại Pho
Mát ở đây, vì có những loại quá mới mẻ mà Chậm Chạp chưa biết đến bao giờ. Và
khi cậu đang tự hỏi không biết đây là thật hay mơ thì Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn xuất
hiện.
Đánh Hơi vui vẻ gật đầu chào Chậm Chạp còn Nhanh
Nhẹn thì mừng rỡ vẫy mấy ngón chân. Nhìn cái bụng tròn vo của chúng, cậu có thể
biết chúng đã đến đây khá lâu rồi.
Chậm Chạp vội vả chào lại hai chú chuột và lập tức
lao đến chỗ có loại Pho Mát mà cậu thích nhất. Cậu tháo giầy ra, cột dây lại với
nhau, rồi đeo lên cổ để có thể dùng lại khi cần. Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn bật cười
khi phát hiện ra điều đó và gật đầu tán đồng. Chậm Chạp nhảy vào “chiến đấu” với
những miếng Pho Mát mới. Khi đã no nê, cậu cầm một mẩu Pho Mát mới nguyên và
hào hứng hô to: “Cảm ơn sự Thay Đổi!”.
Trong lúc Chậm Chạp đang say mê thưởng thức những
miếng Pho Mát mới, cậu ta nhớ lại điều
mình đã học được. Cậu nhận ra rằng khi e ngại sự thay đổi, cậu đã cố gắng bám
víu vào cái ảo vọng về cái kho Pho Mát cũ mà lúc đó đã không còn tồn tại nữa.
Vậy thì điều gì đã khiến cậu thay đổi? Phải
chăng đó là nỗi sợ hãi rằng mình sẽ chết vì đói? Chậm Chạp mỉm cười vì cậu nghĩ
rằng điều đó cũng có một lợi ích nhất định. Và rồi cậu cảm thấy hài lòng về bản
thân khi dám thực hiện những thay đổi ngay sau khi cậu biết cười vào những sai
lầm của chính mình.
Cậu cũng học được một số điều từ những cậu bạn
chuột Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn về chuyện tiến lên phía trước. Họ sống thật đơn giản,
không cầu kỳ. Họ không phân tích quá sâu và không làm phức tạp thêm vấn đề. Khi
hoàn cảnh thay đổi và những miếng Pho Mát cũ bị mất đi thì chúng ta cũng cần
thay đổi và di chuyển cùng với những miếng Pho Mát. Cậu dặn lòng sẽ ghi nhớ điều
đó.
Chậm Chạp cũng dùng bộ não tuyệt vời của mình để
làm những việc mà một người tí hon làm tốt hơn những con chuột. Cậu ta hình
dung ra chính mình - với những chi tiết nhỏ nhất – đang tìm thấy những thứ tốt
hơn, tốt hơn rất nhiều.
Cậu đã nhìn lại những sai lầm mình đã phạm phải
trong quá khứ, và rút ra những bài học từ đó lên kế hoạch cho tương lai. Cậu biết
rằng người ta có thể học được cách để đối đầu, ứng phó với những thay đổi:
Người ta có thể chú ý hơn đến những việc đơn giản
mọi sự việc, để linh động và có phản ứng nhanh chóng. Người ta không cần phải
phức tạp hoá vấn đề để rồi làm rối trí mình với những ý nghĩ sợ hãi.
Người ta có thể lưu ý những dấu hiệu thay đổi nhỏ
để rồi từ đó chuẩn bị tốt hơn cho những thay đổi lớn có thể xảy ra.
Cậu biết cậu cần phải thích ứng nhanh hơn, vì nếu
không thì có thể không bao giờ cậu thích nghi được với hoàn cảnh.
Cậu phải thừa nhận rằng rào cản lớn nhất đối với
sự thay đổi nằm trong chính bản thân của mỗi người, và nếu bạn chưa chịu thay đổi
thì chẳng thể mong chờ điều gì tốt hơn sẽ đến.
Có lẽ điều quan trọng nhất mà cậu đã nhận ra là
những miếng Pho Mát mới luôn luôn hiện diện ở đâu đó ngoài kia, cho dù người ta
có biết đến hay không. Và chắc chắn người ta sẽ được tưởng thưởng xứng đáng khi
vượt lên nỗi sợ hãi của chính mình và chịu dấn thân vào cuộc phiêu lưu.
Chậm Chạp hiểu ra rằng có một số nỗi sợ hãi cần
được trân trọng, vì nó có thể giúp người ta tránh được những mối nguy hiểm thật
sự. Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rằng hầu hết những mối lo lắng của mình chỉ
là nỗi sợ hãi vu vơ, những nỗi sợ hãi thái quá và chúng ngăn trở cậu đến với những
cơ hội mới, cản trở cậu những lúc đáng ra phải hành động ngay trước sự thay đổi.
Cho dù lúc đầu cậu chẳng thích thú tí nào, nhưng cậu biết rằng ẩn sau sự thay đổi
ấy là một cơ hội lớn để cậu phát hiện ra một con người khác nữa mạnh mẽ hơn
trong chính bản thân mình.
Trong lúc Chậm Chạp nhìn lại những bài học của
mình, cậu ta bất chợt nghĩ về người bạn Ù Lì. Cậu không biết Ù Lì giờ đã nhìn
thấy những dòng chữ của cậu để lại trên tường của kho Pho Mát P và trong suốt
Mê Cung hay chưa.
Ù Lì đã quyết định ra đi chưa nhỉ? Cậu ta đã đi
vào Mê Cung và phát hiện ra điều bổ ích nào chưa? Hay cậu vẫn còn đang ù lì mãi
ở đó vì không muốn chấp nhận sự thay đổi? Chậm Chạp nghĩ tới chuyện quay trở lại
kho Pho Mát P để xem thừ Ù Lì có còn ở đó không. Nếu gặp lại Ù Lì, cậu nghĩ
mình có thể chỉ cách cho cậu tar a khỏi hoàn cảnh khó khăn ấy. Có lẽ là Chậm Chạp
vẫn có thể lần trở lại được chỗ đó, nhưng cậu chợt nghĩ rằng lần trước cậu đã cố
gắng thay đổi bạn mình rồi nhưng không được.
Ù Lì phải tìm lối đi cho riêng mình, vượt lên nỗi
sợ hãi và tính ưa nhàn hạ của cậu ấy. Không ai có thể làm điều đó thay cho Ù
Lì, cũng không ai có thể khuyên bảo cậu ta được. Bằng cách nào đó cậu ta phải tự
nhận ra sự hữu ích trong chuyện cần phải thay đổi chính bản thân mình.
Chậm Chạp hy vọng những hướng dẫn chỉ đường của
cậu sẽ giúp Ù Lì tìm được hướng đi, nếu cậu ta chịu đọc những dòng chữ trên tường.
Chậm Chạp ngẫm lại và viết ra những điều mình đã
học lên bức tường lớn nhất ở kho Pho Mát M. Cậu viết những suy nghĩ của mình
lên một mẩu Pho Mát và mỉm cười khi cậu ta nhìn lại những điều cậu đã rút ra được:
Thay Đổi là điều luôn diễn ra
Sự thay đổi
luôn luôn có thể làm mất
những miếng
Pho Mát ngon lành ta đang có.
Chấp nhận những Thay Đổi
Sẵn sàng
chuẩn bị cho tình huống những
miếng Pho
Mát đó bị lấy đi.
Chuẩn bị cho những Thay Đổi
Thường
xuyên ngửi những miếng Pho Mát để
phát hiện
kịp thời nếu chúng cũ đi.
Thích ứng nhanh chóng với những Thay Đổi
Càng nhanh
chóng bỏ kho Pho Mát cũ đi chừng nào
thì người
ta có thể tìm được kho Pho Mát mới nhanh chừng ấy.
Thay Đổi
Di chuyển
cùng với nhữgn miếng Pho Mát.
Tận hưởng sự Thay Đổi!
Tận hưởng
cuộc phiêu lưu và thưởng thức
hương vị của
những miếng Pho Mát mới!
Chuẩn bị sẵn sang để nhanh chóng
thay đổi và tiếp tục thưởng thức chúng.
Những kho
Pho Mát không ngừng di chuyển.
Chậm Chạp nhận thấy mình đã tiến bộ nhiều như thế
nào so với khi cậu còn ở với Ù Lì tại kho Pho Mát P, nhưng cậu biết mình sẽ lại
dễ dàng bị rơi vào tình trạng cũ nếu cậu quá chủ quan và hài lòng với hoàn cảnh.
Thế nên ngày nào cậu cũng xem xét kho Pho Mát M, để kiểm tra tình trạng kho Pho
Mát mới của mình. Cậu cố gắng hết sức để không bất ngờ khi có một thay đổi
ngoài dự kiến xảy ra.
Trong khi Chậm Chạp đang có trong tay một khối lượng
Pho Mát khổng lồ như thế, cậu vẫn tiếp tục đi ra ngoài Mê Cung và khám phá những
khu vực mới để tìm hiểu mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình. Cậu biết rằng
nhận thức được nhữgn khả năng có thể xảy ra thì an toàn hơn là luôn tự mãn
trong một cõi riêng như trước đây. Một ngày nọ đột nhiên Chậm Chạp nghe có tiếng
bước chân trong Mê Cung. Tiếng bước chân quen quen ngày càng gần hơn, hình như
có ai đó đang đến.
Có thể nào đó là Ù Lì? Phải chăng cậu ta đang sắp
rẽ vào lối này? Chậm Chạp thầm cầu mong trong lòng và hy vọng – cũng như nhiều
lần trước đây – là cuối cùng thì người bạn thân yêu của cậu cũng đã có thể nhận
ra nhiều điều và đã có thể nghe được tiếng nói tích cực từ cuộc sống:
“Hãy di chuyển theo miếng Pho Mát của mình và tận
hưởng nó.”
Mọi chuyện đã kết thúc…hay chỉ
là một khởi đầu mới? Tất cả tuỳ thuộc nơi bạn!
“Cuộc đời không luôn là những hành
lang thẳng tắp để ta có thể dễ dàng
đi qua mà không gặp một vật cản
nào.
Cuộc đời thường là
những mê lộ buộc ta phải tìm kiếm lối đi riêng
cho mình nếu muốn
băng qua nó.”
- A. J. Cronin
TÁC ĐỘNG CỦA
WHO MOVED MY CHEESE
VÀ PHẢN HỒI, CẢM XÚC CỦA ĐỘC GIẢ
THẾ GIỚI VỀ CUỐN SÁCH NÀY
“… lúc đầu, tôi chỉ nhìn lướt
qua với vẻ thờ ơ, nghĩ rằng mấy con chuột và miếng Pho Mát vớ vẩn thì làm sao
sánh được với những khó khăn mà tôi đang phải gánh chịu! Nhưng tôi đã thay đổi
hoàn toàn suy nghĩ khi đọc xong cuốn sách. Mọi thứ đã trở nên rõ ràng - thật diệu
kỳ - và tôi đã tìm được lối đi! Tôi đã lập tức mua tặng bạn bè và đồng nghiệp của
mình để cùng nhau chia sẻ suy nghĩ và cách ứng phó với những thay đổi khắc nghiệt
mà chúng tôi thường gặp phải trong công việc và cuộc sống.”
- Joan Banks
Chuyên gia Hiệu quả hoạt động
WHIRLPOOL CORPORATION
Cuốn sách “Ai lấy miếng Pho
Mát của tôi?” đề cập trực tiếp vào vấn đề nan giải của một trong những nỗi sợ
hãi nội tâm lớn nhất của con người - sợ phải Thay Đổi. Để vượt qua cảm giác đó,
hãy:
1. Đừng bao giờ hỏi: “Điều gì
sẽ xảy ra nếu hiện tại của chúng ta thay đổi?”, mà hãy tự vấn mình: “Chúng ta sẽ
như thế nào nếu như không thực hiện sự thay đổi đó?”
2. Đừng bao giờ thắc mắc: “Tại
sao chúng ta phải thay đổi?”, mà hãy tự ngẫm lại: “Tại sao ta không thay đổi được?”
Michael Molano – Princeton, NJ
08/09/2005
“Với những ai thấy mình đang sống
mòn, đang bế tắc, sợ không thể thay đổi, sợ những thử thách và sợ cả những cơ hội
mới, thì đây chính là cuốn sách dành cho họ!
Trong câu chuyện ngụ ngôn dễ
thương của mình, Spencer Johnson đã khắc hoạ những cạm bẫy của sự trì trệ và chỉ
ra sự thay đổi sẽ hướng cuộc sống đến một hướng tích cực như thế nào. Cuốn sách
không chỉ đơn thuần là một cuốn sách hay về đề tài kinh doanh, mà còn là một cuốn
sách rất sâu sắc và ý nghĩa về cuộc sống.”
D. Gisonni – California
Ngày 28/07/2005
“Cuốn sách này chính là chiếc
chìa khoá cho bất cứ ai, hay bất cứ tập thể nào muốn vượt lên những thay đổi
trong công việc và trong cuộc sống, chỉ đơn giản bằng cách áp dụng những ý tưởng
mới lạ và độc đáo trong cuốn sách đó.”
- John A. Lopiano,
Phó chủ tịch cao cấp
XEROX CORPORATION
“Với những hiểu biết thông
thái, sâu sắc và lối kể chuyện độc đáo, Spencer Johnson đã viết nên một cuốn
sách đặc biệt mà bất cứ độc giả nào muốn thành công trong thời buổi luôn luôn
biến đổi này có thể đọc, hiểu và áp dụng cho mình.”
Randy Harris,
Cựu Phó Chủ tịch
CÔNG TY MERRILL LYNCH
INTERNATIONAL.
“Từ hành trình đi tìm kho Pho
Mát của hai chú chuột và hai người tí hon, chúng ta thấy mình phải can đảm đối
mặt với thay đổi bằng tất cả nghị lực của mình. Chúng ta sẽ thấy mọi việc không
quá khó như chúng ta nghĩ.
Xin trân trọng giới thiệu cuốn
sách này với bất cứ ai đang trăn trở trước những thay đổi không mong muốn.”
Benjamin – Brisbane, QLD,
Australia
Ngày 27/08/2005
“Những hình ảnh sinh động và
cách sử dụng ngôn ngữ lôi cuốn của Tiến sĩ Johnson đã giúp chúng ta có được một
sự liên tưởng gần gũi giữa câu chuyện và thực tế, từ đó dễ dàng kiểm soát những
đổi thay đang diễn ra xung quanh ta.”
- Albert J. Simone, Tổng giám
đốc
VIỆN CÔNG NGHỆ ROCHESTER
“Cuốn sách đã đạt thành lời những
cảm xúc mà tất cả chúng ta đều có về sự bất an khi đứng trước thời điểm phải
thay đổi. Thật buồn khi thấy những chú chuột nhanh chóng thích ứng với sự thay
đổi trong khi con người chúng ta chỉ cật vấn lẫn nhau là chuyện gì đã xảy ra.
Bạn có thể tự mình tìm ra một
cái nhìn đúng đắn về sự thay đổi khi được đọc một cuốn sách viết về cách ứng
phó trước những thay đổi, và đây chính là cuốn sách như thế.
Tôi thích vì trước tiên nội
dung cuốn sách không dài, và ý nghĩa cốt lõi của câu chuyện thật thú vị, sâu sắc,
không gây ngán ngẩm cho người đọc. Có lẽ chính điều này đã khiến cho cuốn sách
được yêu thích nhiều hơn.
Nếu bạn đang phải đứng trước
những thay đổi hay bất hạnh trong cuộc sống mình, cuốn sách này sẽ rất cần thiết
cho bạn.”
P. Corson Pasadena, CA
Ngày 09/09/2005
“Ý tưởng đi tìm những giải
pháp mới khi mọi thứ xung quanh đang thay đổi không phải là một điều dễ thực hiện,
đặc biệt là với những người lớn tuổi.
Vạn vật thay đổi quá nhanh và
những giải pháp cách đây 10 năm bây giờ có lẽ đã lỗi thời. Việc giữ kịp bước tiến
của những cải tiến mới này hầu như là không thể, nhưng điều quan trọng là ta phải
biết nuôi dưỡng một thái độ tích cực nhằm giúp mình vượt qua thay đổi. Hay nói
cách khác, đó chính là trạng thái tinh thần mạnh mẽ, dũng cảm đương đầu với khó
khăn và đây cũng chính là những gì cuốn sách này hướng đến.”
Erick Ramos Murillo (Mexixo
City),
Ngày 25/07/2005
“Nhiều người “bơi đứng” vì họ
lo sợ những điều chưa biết. Đứng trước sự thay đổi, họ vẫn loay hoay trong những
hành vi quen thuộc và không thể nào hành động bằng sự đam mê lớn nhất của mình.
Phản ứng của các nhân vật trong câu chuyện tượng trưng cho phản ưng của tất cả
chúng ta trước những thay đổi trong cuộc sống của mình. Và bạn có thể dễ dàng
nhận ra mình là ai và sẽ phải làm gì. Đây là một câu chuyện tuy đơn giản nhưng
ý nghĩa thật sâu sắc.”
Marion King, MD. (Northridge,
CA),
Ngày 05/12/2004
“Tôi không muốn mình là Chậm
Chạp và Ù Lì nữa. Tôi vô tình đọc cuốn sách này ở nhà sách Borders khi ngồi đợi
bạn trai của mình làm xong công việc. Quyển sách cũng không dày lắm, nên tôi cứ
đọc thử xem sao. Tôi không thể nào bỏ dở nửa chừng nên quyết định mua về nhà đọc
tiếp.
Lúc đó tôi là một sinh viên
năm nhất đại học - một trong những giai đoạn đầy biến động của tuổi trẻ. Tôi hiểu
Spencer Johnson muốn giúp chúng ta ứng phó với những thay đổi, nhưng điều quan
trọng là chúng ta không nên áp dụng quá máy móc, mà hãy xem đó đơn thuần là một
gợi ý. Tác giả chỉ nhắc chúng ta nên sẵn sang thích ứng với những thay đổi để
không bị bất ngờ và có thể đạt được kết quả khả quan hơn, còn nên chuẩn bị như
thế nào là tuỳ thuộc vào mỗi người.
K. Zieme, (Bosron, MA)
Ngày 23/05/2005
Tôi xin trân trọng giới thiệu
cuốn sách tuyệt vời này với các bạn. Sau khi đọc xong, hẳn các bạn sẽ cảm thấy
mình được khuyến khích nhìn đời bằng một viễn cảnh khác hơn mà ta vẫn nghĩ hàng
ngày, và có thể tạo ra cho mình những thay đổi tích cực. Cho dù bạn tuổi mới
lên sáu hay mười sáu thì câu chuyện vẫn hoàn toàn hấp dẫn với một thông điệp vô
cùng hữu ích.”
Một độc giả ở Vancouver,
Ngày 31/12/2004
“Ai lấy miếng Pho Mát của
tôi?” đã cho chúng ta một lời lý giải tại sao việc cần phải ứng phó với thay đổi
là một vấn đề lớn đến như vậy. Cuốn sách dẫn dắt chúng ta bằng một câu chuyện “hư
cấu” thật tuyệt vời và đầy cảm hứng, chứa đựng trong đó những chân lý sâu sắc
qua các tình tiết đời thực.
Tôi cũng đã rút ra được đôi điều
cho chính bản thân mình, đó không phải là cách xử lý một vài vấn đề trong cuộc
sống mà tôi đang phải đối mặt trong thời gian qua, mà còn cả cái giá phải trả
cho việc kháng cự lại những thay đổi tất yếu trong tất cả những khía cạnh cuộc
đời. Một khi đã hiểu được rằng “miếng Pho Mát” của mình không ngừng di chuyển,
thì dù ở bất kỳ mức độ nào, bạn vẫn có thể chuẩn bị tâm lý sẵn sang thay đổi,
chứ không phải là ngồi “ôm cây đợi thỏ”.
Joshua Walfish
Ngày 11/08/2005
“Theo tôi cuốn sách này sẽ
ngày càng gặt hái thêm nhiều thành công hơn nữa, đơn giản bởi vì tình trạng trì
trệ rất thường xảy ra ở các công ty, khi sáp nhập hoặc giảm bớt quy mô công ty…
Khi đó mọi người sẽ đổ xô đi
tìm những phương cách ứng phó với những thay đổi và tất nhiên là họ sẽ tìm đến
với “Ai Lấy Miếng Pho Mát Của Tôi?”.
Marion King, M. D.
(Northridge, CA),
Ngày 05/12/2004
BÌNH LUẬN CỦA AMAZON.COM VỀ
“WHO MOVED MY CHEESE”
Sự thay đổi có thể mang lại hạnh
phúc hay mang đến tất cả những điều không mong muốn, tất cả tuỳ theo cách đón
nhận của mỗi người. Câu chuyện “Ai lấy
miếng Pho Mát của tôi?” mang đến một thông điệp rằng: Thay đổi sẽ là một dấu
hiệu tốt lành nếu chúng ta hiểu được bản chất thực sự của “miếng Pho Mát” và
vai trò của nó trong cuộc sống của chúng ta.
Hai chú chuột Đánh Hơi và
Nhanh Nhẹn trong câu chuyện không có nhiều khả năng phân tích và phán đoán,
chúng vốn nhanh nhẹn, chúng chỉ cần pho mát. Còn đối với hai người tí hon Chậm
Chạp và Ù Lì, Pho Mát không chỉ là nguồn sống mà còn là hạnh phúc và niềm tin.
Cuộc sống và niềm tin của họ được xây dựng từ những miếng Pho Mát mà họ tìm thấy.
Bất kỳ ai trong chúng ta sau
khi đọc xong cũng sẽ nhận ra rằng “Pho Mát” là một điều gì đó thân thuộc với cuộc
sống chúng ta: đó có thể là công việc, là nghề nghiệp, sự thành công… là tình
yêu, sự may mắn…
Giá trị ý nghĩa nhất của câu
chuyện chính là: Chúng ta sẵn sang ứng phó với những thay đổi có thể xảy ra
trong công việc và trong cuộc sống của mình. Hãy học cách chấp nhận và chuẩn bị
tinh thần để tiếp tục hành trình đi tìm nguồn Pho Mát mới một khi kho Pho Mát
hiện tại không còn nữa. Thay đổi vẫn cứ diễn ra cho dù bạn có đón nhận hay
không. Hãy dám đối mặt với sự thật, chấp nhận sự thay đổi và làm những gì mình
có thể
- AMAZON.COM
Về tác giả: Tiến sĩ Spencer Johnson
Spencer
Johnson được
chọn là một trong những cây bút có ảnh hưởng lớn nhất và cũng là một trong những
tác giả được thế giới yêu mến nhất. Những câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng của ông
đã góp phần làm tươi trẻ lại tinh thần của hàng triệu người, từ đó có một thái
độ sống tích cực hơn, khám phá hạnh phúc và niềm vui cuộc sống bằng những triết
lý thật sâu sắc, giản dị nhưng mới mẻ và thực tế. Đã có trên 40 triệu ấn bản
các tác phẩm của tiến sĩ Johnson đã được in và chuyển sang 42 ngôn ngữ khác
nhau.
Theo mạng kinh doanh trực tuyến Amazon.com, cuốn
sách đầu tiên bán chạy nhất trong suốt 10 năm trong lịch sử chính là tác phẩm “Ai lấy miếng Pho Mát của tôi?” của
Johnson. Tên ông dã được khắc trên vị trí danh dự nhân dịp kỷ niệm 10 năm thành
lập Amazon.com để tôn vinh 25 tác giả, nhạc sĩ và bộ phim được yêu thích nhất.
Tờ nhật báo USA Today xem ông là “Ông hoàng của
thể loại truyện ngụ ngôn”, là người chuyên tìm ra cách giải quyết cho các vấn đề
phức tạp nhất trong cuộc sống bằng những giả pháp đơn giản nhất.
Mục Điểm sách trong tuần của tờ New York Times,
trong một bài báo trên ấn bản tiếng Hoa, đã đưa tin cuốn: “Ai lấy miếng Pho Mát của tôi?” trở thành bản dịch tiếng hoa bán chạy
nhất Trung Quốc với doanh số chính thức hơn hai triệu ấn bản được bán ra.
Ở Nhật, cuốn “Ai lấy miếng Pho Mát của tôi?” cho đến thời điểm này đã bán được hơn
4,5 triệu bản và trở thành cuốn sách bán chạy nhất trong lịch sử Nhật mà không
phải do một tác giả người nhật viết.
Spencer
Johnson là
một trong những tác giả nổi tiếng nhất với các tác phẩm khám phá cuộc sống và
cách sống. Đó là những cuốn sách nhỏ chứa đựng những ý tưởng độc đáo, đã và
đang thuộc hàng bestseller do thời
báo New York Times bình chọn như “Quà Tặng
Diệu Kỳ”, “Những Quyết Định Thay Đổi Cuộc Sống”, “Phút Nhìn Lại Mình”, “Phút
Dành Cho Cha”, Phút Dành Cho Mẹ”, “Phút Dành Cho Thầy”, “Ai Lấy Miếng Pho Mát Của
Tôi?”…
Thú vị, tinh tế và đầy ý nghĩa. Đó là những gì
mà tác phẩm của ông để lại trong lòng người đọc. Những câu chuyện thực tế, những
bài học đi thẳng đến trái tim làm bừng tỉnh tâm hồn, nhận thức, chỉ ra các giải
pháp đơn giản, tối ưu cho những vấn đề phức tạp mà chúng ta đang phải đối mặt
trong hiện tại. Các giá trị ấy mang tính triết lý sống sâu sắc và mãi tồn tại với
thời gian.
Tốt nghiệp khoa Tâm lý học của trường Đại học
Southern California, Johnson theo học ngành y tại Đại học Y khoa Hoàng Gia và
tiếp tục nghiên cứu tại bệnh viện Mayo và Đại học Harvard.
Ông từng là giám đốc truyền thông cho Medtronic
- một công ty đồng phát minh thiết bị điều hoà nhịp tim, đồng thời là nhà
nghiên cứu tâm lý tại Viện Nghiên cứu Tổng hợp và là Chuyên viên tư vấn Trung
tâm nghiên cứu Nhân học. Hiện nay ông đang là Uỷ viên Hội đồng tại Đại học
Harvard.
Những tác phẩm nổi tiếng của ông được các cơ
quan thông tấn hàng đầu như CNN, Today Show, Time, BBC, Business Week, New York
Time, Reader’s Digest, Wall Street Journal, Fortune, USA Today và Hiệp hội báo
chí quốc tế đánh giá như là những “liều thuốc tinh thần” cho con người trong cuộc
sống hiện đại. Các tác phẩm của Johnson được đưa vào thảo luận, giảng dạy về
nhân văn, cách sống và quản trị kinh doanh ở nhiều chương trình đại học và sau
đại học.
Những tác phẩm của ông được độc giả trên toàn thế
giới yêu thích và vận dụng thành công vào cuộc sống thực tế của mình – và đã
đang trở thành kim chỉ nam tư duy sống của nhiều thế hệ.
THẾ GIỚI
NHẬN XÉT VỀ NHỮNG TÁC PHẦM CỦA TIẾN SĨ SPENCER JOHNSON
Đó là câu chuyện chứa đựng những chân lý đơn giản,
những bài học cuộc sống hữu ích và sâu sắc, giúp mọi người sống hạnh phúc hơn đạt
được nhiều thành công và ít bị căng thẳng hơn trong cuộc sống.
ONE MINUTE
FOR YOURSELF –
PHÚT NHÌN
LẠI MÌNH
(Đã phát hành ở Việt Nam
2005)
“Đây chính là tuyệt tác trong những cuốn sách Một
Phút của Spencer Johnson!”
-
Dan Rather
CBS
NEWS
THE
PRESENT –
QUÀ TẶNG
DIỆU KỲ
(Đã phát hành ở Việt Nam
2005)
“Quà Tặng Diệu Kỳ đã đặt cuộc sống vào những quy
luật đơn giản nhất của nó. Tôi và những người đồng nghiệp của mình đã say mê đọc
và sau đó cùng nhau áp dụng những bài học tuy giản đơn nhưng lại rất sâu sắc
rút ra từ cuốn sách này vào công việc và cuộc sống của mình. Thật là một món
quà diệu kỳ!”
- Ric Pitino.
Huấn luyện viên trưởng
ĐỘI NCAA NATIONAL CHAMPIONS
THE ONE
MINUTE MANAGER –
VỊ GIÁM ĐỐC
MỘT PHÚT
(Đã phát hành ở Việt Nam
2005)
“Tôi đã tặng cuốn sách này cho những người đồng
nghiệp, những người bạn và những người thân của tôi. Cuốn sách thật sự đã tạo
ra sức hút khá lớn và có tác động tích cực đối với tất cả mọi người.”
- Robert Davis,
Tổng giám đốc
CHEVRON CHEMICAL
“Ắt hẳn các bạn sẽ tự hỏi: chúng ta có nên áp dụng
cách quản lý một phút hay không? Chắc chắn là phải thế nếu bạn muốn thành
công!”
-
TẠP CHÍ WORKING WOMEN
THE ONE MINUTE MOTHER –
MỘT PHÚT DÀNH CHO MẸ
(Đã phát hành ở Việt Nam
2005)
“Đây quả thật là một tuyệt tác về nghệ thuật làm
mẹ. Bằng một khả năng vô cùng đặc biệt và hiếm có, Tiến sĩ Spencer Johnson đã
làm cho tác phẩm của mình trở nên thú vị, thu hút và cô đọng. Tôi vô cùng thán
phục tài năng của ông.”
-
Tiến sĩ Norman Vincent Peale,
Tác
giả cuốn
“SỨC
MẠNH CỦA TƯ DUY TÍCH CỰC”
“Những ý tưởng của tiến sĩ Spencer Johnson là vô
cùng quý giá cho các bậc cha mẹ… Hiểu những ý tưởng đó, chúng ta sẽ thấy chính
vai trò của những bậc làm cha, làm mẹ sẽ làm cho chúng ta hạnh phúc hơn.”
- Connie Mallett,
Tổng giám đốc quốc tế
Hiệp hội PARENTS WITHOUT PARTNERS
YES OR NO
- NHỮNG QUYẾT ĐỊNH LÀM THAY ĐỔI CUỘC SỐNG
(Đã phát hành ở Việt Nam
2005)
“Một cuốn sách that sự hữu ích cho những ai
không muốn hối tiếc về những quyết định của mình. Đây là cuốn sách hay và cần
cho bạn ở bất kỳ thời điểm nào của cuộc sống!
- Dieter Huckenstein,
Chủ tịch TẬP ĐOÀN KHÁCH SẠN HILTON
“Một quyển sách rất cần thiết cho bất kỳ ai. Bạn
có thể nghiền ngẫm ngay trong giờ nghỉ trưa và ngay lập tức có thể áp dụng cho
những quyết định của mình đúng đắn hơn.”
- Jack E. Bower, Giám đốc giáo dục IBM
THE ONE
MINUTE FATHER –
MỘT PHÚT
DÀNH CHO CHA
(Đã phát hành ở Việt Nam
2005)
“Có khá nhiều áp lực công việc và chúng chiếm hầu
hết thời gian của tôi khi các con của tôi đang dần lớn lên, và cuốn sách này đã
là một quyển cẩm nan vô giá đối với tôi.”
- Tướng David C. Jones, Cựu Chủ tịch
THE JOINT CHIEFS OF STAFF
“Đây là một cuốn sách nhẹ nhàng và thú vị dành
cho những người cha, mong muốn con mình biết cách cư xử đúng mực và cảm thấy
hài lòng về bản thân chúng.”
- James Strain, M. D, Tổng giám đốc
HỌC VIỆN NHI KHOA HOA KỲ
“Tiến sĩ Johnson đã chỉ cho chúng ta cách rèn
luyện kỷ luật cho con mình bằng sức mạnh và tình phục tử thiêng liêng - nhờ vậy
mà ai ai trong chúng ta cũng đều cảm thấy hạnh phúc.”
- Roger Staubach, ALL-PRO ATHLETE