"Đừng mắc nợ ai chi hết, chỉ mắc nợ về sự yêu thương nhau mà thôi." (Rô-ma 13:8)
Sinh ra đã mắc nợ rồi,
Nợ với cha mẹ, với người xung quanh.
Nợ cứ chồng chất tăng nhanh,
Tuổi thơ đã biết nợ nần,
Nợ cho học phí, nợ phần bút nghiên.
Nợ mua học cụ tốn tiền,
Nợ phần sách vở, nợ liền áo cơm.
Ra trường dù có “job” thơm –
Nợ xe, nhà cửa, nợ ôm ngập đầu.
Bảo hiểm nhân thọ dài lâu,
Nợ viện dưỡng lão, ốm đau cuối đời.
Đến khi tuổi đã về hưu,
Nợ mua huyệt mả dự lưu ngày tàn.
Nợ mua dịch vụ đám tang,
Nợ chỉ chấm dứt, nghĩa trang ta nằm..
Đời là chuỗi nợ trăm năm,
Nợ người, nợ cả Thiên ân của Trời.
Sao lo trả nợ cho đời,
Mà quên trả nợ tuyệt vời Chúa ban?
Nợ tình yêu lớn vạn ngàn,
Nợ Chúa chết thế, thiên đàng cứu ân.
Nợ con phạm tội bao lần,
Nợ nhận hạnh phước muôn phần lớn lao.
Nợ Chúa vĩ đại biết bao,
Làm sao con trả, con trao lại Ngài?
Tình yêu, của Chúa Ngôi Hai,
Lớn lao tha hết nợ dài trần gian.
Lòng thương xót Chúa ngập tràn [i]
Như sông, như biển xóa tan lỗi lầm [ii]
Lòng con nhận nắng linh ân
Nhận năng lực mới vượt tầng nắng mưa
Vui trong ân sủng dư thừa
Ngợi khen cảm ta sớm trưa thỏa lòng[iii]
Hồn thân khẩn nguyện ước mong
Ngày vui gặp Chúa ở trong thiên thành.
THANH HỮU
Tháng 6 năm 2017
[i] Mathiơ 18:27, Êphêsô 2:4
[ii]1 Timôthê 1:13
[iii] 1Timôthê 6, 8