Thomas Johannes Bach, nhà truyền giáo người Đan Mạch đã làm giáo sĩ tiền phong ở Nam Mỹ và là chủ tịch Hội truyền giáo The Evangelical Mission, có kể câu chuyện thật sau đây:
Lúc đó Bach còn là một sinh viên kỹ sư ở Copenhagen, thủ đô Đan Mạch. Khi đang đi dạo phố, Bach thấy một cậu bé người gầy ốm, cầm đưa biếu một truyền đạo đơn Phúc âm, và nói:
Xin ông cầm lấy giấy này, trong đó có một sứ điệp cho ông!
Bách xẳng xớm trả lời:
Sứ điệp sứ điệp gì? Tại sao các người cứ đem tôn giáo quấy rầy người khác vậy? Tôi có thể tự lo, đâu cần gì đến các người giúp đỡ!
Mặc dù Bach tỏ thái độ giận dữ, cậu bé vẫn đứng yên và vẫn đưa tờ truyền đạo đơn lên. Bach chụp lấy tờ giấy bóp lại và bỏ vào túi. Mặc dù còn đang giận, Bach đã bắt đầu ngạc nhiên vì thái độ yên lặng bình tĩnh của cậu bé, nên để mắt theo dõi xem thử cậu làm gì. Lúc đó, cậu bé bước vào bên đường, đứng dưới cổng một nhà gần đó, vòng hai tay và cúi đầu cầu nguyện, hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má. Bach không thể hiểu được tại sao cậu bé có thể yêu thương một người cộc cằn, thiếu lịch sự như anh ta, yêu thương đến nỗi có thể đổ nước mắt cầu thay cho anh ta. Bach về nhà lấy tờ truyền đơn ra đọc và đã tiếp nhận Chúa, rồi dâng hiến đời sống mình cho Chúa, để được Chúa dùng đem Phúc âm đến cho hàng trăm ngàn người ở Nam Mỹ và nhiều quốc gia khác. (NT&PPTBPÂ).