Một
bé trai sắp phải trải qua cuộc giải phẫu ruột thừa. Khi lên bàn mổ, trước lúc
gây mê, bác sĩ bảo em rằng: “Muốn cắt chỗ ruột thừa đang làm cho cháu đau, bác
sẽ giúp cháu ngủ nhé, không có gì phải lo đâu!” Em bé gượng cười trong cơn đau:
“Thưa bác sĩ, vậy trước khi bác làm cho cháu ngủ, xin bác cho phép cháu cầu
nguyện đã, vì cháu có tin Chúa!”
Rồi em nhắm mắt và
cầu nguyện rằng: "Lạy Chúa, bây giờ con sắp ngủ mê để được Bác sĩ giải phẫu.
Xin ban phước cho bàn tay của Bác sĩ. Xin Chúa gìn giữ thân thể con và nếu con
có phải qua đời trước khi thức giấc, cầu Chúa bồng ẵm con trong cánh tay
Ngài."
Vị bác sĩ đứng yên
lặng, ngắm nhìn bệnh nhân bé nhỏ của mình! Ông đã lắng nghe một cách chăm chú
và đầy kinh ngạc từng lời cầu của cháu bé. Rồi cuộc giải phẫu khởi sự và kết
thúc tốt đẹp. Buổi chiều hôm ấy, vị bác sĩ nọ đã bắt đầu cầu nguyện trở lại,
sau gần 30 năm lãng quên.
Đôi khi chúng ta xem thường công việc
của một đứa bé. Ta nghĩ rằng chỉ có ta mới dạy dỗ chúng, còn chúng thì không đủ
tư cách để dạy dỗ ta. Song Chúa Cứu Thế lại luôn luôn tôn trọng và yêu thương
trẻ thơ. Ngài dùng đời sống trẻ thơ để dạy dỗ các môn đệ như một chuẩn mực cho
sự đạo đức, là điển hình cho một đời sống đổi mới, và chỉ những ai có tính hạnh
như con trẻ mới được vào nước Đức Chúa Trời.
Đôi khi việc làm đơn sơ của con trẻ lại ẩn chứa những bài
học sâu xa. Ta không nên tự ái đến nỗi làm lòng mình cứng lại trước những điều
Chúa muốn dạy dỗ qua các hành vi của con trẻ. Những kẻ nhỏ hơn, tầm thường hơn,
vẫn có thể là bậc thầy của chúng ta.
“Quả thật, Ta nói cùng các ngươi, nếu các ngươi không đổi lại và nên như đứa trẻ, thì chẳng được vào nước thiên đàng đâu. Vậy, hễ ai trở nên khiêm nhường như đứa trẻ nầy, sẽ là lớn hơn hết trong nước thiên đàng.” Ma-thi-ơ 18:3, 4.