Một buổi sáng sương mù năm 1955, ngư phủ người Ý
tên John Napolii trở về sau chuyến kéo lưới của ông. Khi ông cho thuyền của
mình đi qua cầu Golden Gate để tiến về cảng San Francisco, ông rất sửng sốt khi
thấy trên mặt biển nhung nhúc người. Hai chiếc tàu đã đụng vào nhau, khắp nơi
vang lên những tiếng kêu “Cứu tôi với, cứu tôi với. Tôi không biết bơi!” John
Napoli cẩn thận lái chiếc thuyền của ông đến chỗ những người đang chìm, và
nhanh chóng kéo hết người nầy đến người khác lên thuyền. Chỉ trong chốc lát
chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé của ông đã chật kín. John Napolii đứng trước một
trong những quyết định khó khăn nhất, ấy là đưa số người đang sắp chết đuối lên
thuyền hay là giữ lại số cá, vì thuyền đã quá tải trọng. Cuối cùng, ông đã
quyết định đổ toàn bộ lô cá nặng gần 1 tấn của mình xuống nước, và kéo lên tàu
hơn 70 người nữa.
John
Napoli đã phải đứng trước một sự lựa chọn khắc nghiệt nhưng tình thương đồng
loại đã giúp ông quyết định đúng. Có lẽ đa số trong chúng ta chưa bao giờ phải
đứng trước một sự lựa chọn tương tự như vậy, nhưng trong những điều nhỏ nhặt
hằng ngày đôi khi chúng ta quyết định cách xử sự không bằng tình thương, xem
trọng vật chất đến nỗi mất hết nghĩa tình. Bạn nghĩ xem John Napolii có bao giờ
ân hận về quyết định của ông không? Bạn có nghĩ ông ta sẽ hối tiếc vì đã xem
tính mạng con người là quan trọng hơn lô cá của ông không? Có lẽ không bao giờ.
Nhiều năm
sau đó, John gặp lại những người mà ông đã cứu sống, không khí thật cảm động và
tràn ngập niềm vui. Nếu bạn muốn cảm nhận được niềm vui như thế, hãy hy sinh
những gì mình có để cứu giúp người khác. Rồi bạn sẽ biết, chẳng có niềm hạnh
phúc nào sánh được!
“Nhưng Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt Người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi Người chúng ta được lành bệnh.” Ê-sai 53:5.
www.nguonhyvong.com