Thiên Thanh sưu tầm
Bác sĩ Jane Hightower băn khoăn và lo âu không biết phải giải
quyết ra sao. Một nữ bệnh nhân (Ann) mới có 41 tuổi, đến văn phòng bác sĩ khai
là bị đau mỏi bắp thịt, buồn nôn và chóng mặt, nhiều khi hay quên và mất từng
mảng tóc trên đầu. Bác sĩ thử mọi thứ trên người của Ann, cũng không tìm ra.
Sau cùng họ cho thử xem người của Ann có kim khí không. Và kết quả người ta
thấy trong người của Ann có chứa rất nhiều "mercury" (thuỷ ngân). Bác
sĩ báo cho sở Environmental Protection Agency [EPA] (Kiểm soát môi sinh) và cơ
quan này cho nhân viên đến nhà ở của bệnh nhân điều tra, nhưng vẫn không thấy
một thứ gì có chất thuỷ ngân cả. Sau cùng cơ quan "Kiểm soát chất
độc" (California Poison Control) nghi ngờ "cá" là thủ phạm. Hỏi
lại Ann là hay ăn gì nhất? Ann trả lời là cá swordfish, halibut, tuna... toàn
những loại cá lớn ăn ngon mà lại "không có mùi cá" chút nào cả.
Rồi sau đó có thêm 3, 4 bệnh nhân khác đến than
van là cũng bị mất trí nhớ. Hỏi người nào cũng nói là ăn cá thường xuyên.
Khoảng đầu năm 2000 thêm 20 bệnh nhân nữa được giới thiệu đến gặp bác sĩ
Hightower. Ai cũng trả lời là thường xuyên ăn cá. Bs. Hightower gởi giấy cho
tất cả bệnh nhân đến thử máu và kết quả rụng rời là bệnh nhân nào cũng có số
lượng thuỷ ngân quá nhiều. Sang năm 2001, có tất cả 720 người đến khám bệnh và
dựa trên tờ khai bệnh lý, Bs. Hightower cho thử nghiệm 123 bệnh nhân thì kết
quả có 90% bệnh nhân ăn cá đều đặn hàng tuần có số lượng thuỷ ngân trong máu
quá số ấn định an toàn của EPA. 50% trong số này có số lượng thuỷ ngân trong
máu gấp đôi.
Cơ quan EPA được thông báo kết quả nhưng vẫn trấn
an bác sĩ Hightower là đừng lo. Trên trái đất này có rất nhiều thuỷ ngân: Núi
phun lửa làm các làn sóng "lava" chứa đầy mercury chảy xuống biển.
Ngay trong nhà cũng có cái hàn thử biểu, bóng đén néon, cầu chì bật điện, giầy
bata "toé lửa" của con nít từ thập niên 90 nữa đó. Có nhiều hãng
xưởng đốt than làm làm hơi đốt và chế tạo các sản phẩm khác, thường đổ tống các
thặng dư xuống sông ngòi, hồ ao và biển khiến môi sinh bị ô nhiễm sinh ra một
loại độc dược có tên là "methylmercury" cho cá hấp
thụ. Rồi những con cá lớn (chuyên ăn cá con) có rất nhiều chất mercury. Nếu con
người bị methylmercury nhiều quá sẽ sinh quái thai, óc não và thận bị hư, mất
thị giác, đi đứng run rẩy.
Một trường hợp điển hình là năm 1950 một công ty
bào chế hoá học tại Minata, Nhật Bản đã bí mật đổ cả tấn thuỷ ngân xuống eo
biển làm ô nhiễm môi sinh và đầu độc cá mà dân làng bắt và ăn uống hàng ngày
làm trẻ em sinh ra bị mù, câm và quái dạng; cả ngàn người chết.
Những nghiên cứu về sau xác nhận là nguy hiểm nhất
là đối với các bào thai và con nít. Mercury lẫn vào từng tế bào cơ thể làm giảm
sự tăng trưởng của khối óc. Các bà mẹ cho con bú sữa nếu có thuỷ ngân trong
người sẽ tiết ra trong sữa cho con bú.
Bản nghiên cứu khảo sát của bác sĩ Jane Hightower
không làm giới chức liên bang của EPA hài lòng. Họ dự định thay đổi nhưng sau
lại thôi.
[Nhóm nghiên cứu của bác sĩ Gary Myers, chuyên
viên thần kinh về trẻ em, tại Đại Học Đường ở RochesterNew York thì chê cười
khám phá của bác sĩ Hightower là chỉ dựa vào kết quả một số rất nhỏ bệnh nhân.
Ông này nói rằng trong vòng 20 năm ông ta đã nghiên cứu nhóm thổ dân tại đảo
Seychelles miền Ấn Độ Dương, ăn cá 12 lần một tuần mà con nít chả bị huỷ hoại
thần kinh gì cả.]
Báo cáo của bác sĩ Meyers tuy thế nhưng cũng chỉ
nghiên cứu trong phạm vi một sắc dân nhỏ bé tại một hòn đảo thôi. Và đã có
nhiều cuộc khảo cứu khác xác nhận sự tác hại của chất thuỷ ngân với cơ thể con
người. Bản báo cáo "Mercury Study Report to Congress" của
Bà Kate Mahaffey đã xác nhận sự nguy hiểm của chất thuỷ ngân trong
"cá" với trẻ em từ quần đảo Faroe, đến Phi Luật Tân, Tân Tây Lan và
cả vùng sông Amazon nữa. Bà ta nói rằng khảo cứu của bác sĩ Hightower rất đáng
quan tâm đến cách thức ăn uống của người Mỹ. Nếu ăn cá hàng ngày nhất là các
loại cá biển to lớn thì cần phải đề phòng khám sức khoẻ và đo lượng mecury
trong máu hàng năm.
Bà Hightower khuyên các sản phụ và con nít giảm
bớt số lượng cá và phải đi thử nghiệm và đo lường mercury trong máu. Em bé Roy mới 2 tuổi nhưng đã
bị dị ứng với sữa mà chỉ thích ăn cá thôi, từ cá tuna, salmon, cá thu và cả
những viên dầu cá nữa. Bà mẹ em bá này nói rằng: "Tôi tưởng như thế là tốt
cho con tôi".
Nhưng tôi thấy là con tôi ngồi đứng không yên, tôi
không dậy nó được cái gì cả. Báo cáo từ trường học nói nó không chịu hội nhập
chơi chung với bạn bè, không chịu nói chuyện. Khi bác sĩ Hightower thử máu bé Roy lúc 7 tuổi thì thấy
số lượng thuỷ ngân trong máu của nó đã có 15 lần nhiều hơn số ấn định của EPA.
Khi bắt đầu ngưng ăn cá thì số lượng mercury đã xuống hẳn. Tuy nhiên bé Roy đã bị huỷ hại rồi.
Bây giờ lên 10 tuổi, bé Roy
vẫn tỏ ra đãng trí, sống riêng rẽ không thân cận một ai, và khó khăn trong việc
học hành. Bà mẹ nói thêm:
- "Nó khá hơn đôi chút, nhưng trở lại hoàn
toàn binh thường thì thật là vô vọng. Tôi rất lo lắng cho con của tôi, không
hiểu nó sẽ có một người bạn tốt và đời sống bình thường không. Thật là đau lòng
khi mà mình cứ tưởng làm điều tốt cho con cái mà chính ra lại hại
chúng."
Ông Louis là một luật sư và là một lực sĩ mới có
51 tuổi nhưng có thói quen là thích ăn đủ mọi thứ cá hàng ngày. Từ 2 năm nay,
Louis cảm thấy khó thở sau khi tập thể dục, mỗi đêm chỉ ngủ được có 2,3 tiếng
đồng hồ và tóc bắt đầu rụng. Louis vẫn chịu đựng và đổ tội cho là tuổi
"già" và "lo âu tâm thần". Rồi càng ngày càng khó chịu hơn
khi Louis nằm ngủ mà thấy tay chân run rẩy, không tự chủ được. Khi đến khám bác
sĩ thì số lượng thuỷ ngân trong người đã lên gấp 6 lần của EPA. Ông ta bắt buộc
và miễn cưỡng phải ngưng ăn cá. Hai, ba tuần sau, ông ta có thể ngủ ngon giấc,
tóc đã bắt đầu mọc trở lại và tay chân không còn run rẩy nữa.
Tuy nhiên sau khi bản nghiên cứu của bà được các
đài Truyền Thanh, Truyền hình phát trên toàn quốc thì khi đó cơ quan Trung Ương
(FDA) mới ra khuyến cáo các đàn bà đang thời kỳ sanh nở và mang thai không nên
ăn những thứ cá lớn như swordfish (cá đao), shark (cá mập), king mackerel (cá
thu) và tilefish (cá kình).
Tiểu bang California
thì nghiêm trang kỹ càng hơn và họ yêu cầu cá nhà bán cá phải ghi rõ số lượng
mercury trên mỗi loại cá tại quầy bán cá trong chợ. Có đến 45 Tiểu Bang khác
cũng đã bắt chước TB California trong việc kiểm soát chất thuỷ ngân trong các
thứ cá và 10 tiểu bang khác khuyến cáo đàn bà và trẻ em ít ăn cá hộp tuna
đi.
Bác sĩ Jane Hightower tuyên bố là bà ta không phải
muốn gây khó khăn cho kỹ nghệ "cá" và không phải lỗi tại họ mà trong
nước có chất độc mercury nhưng mà là một thực tại mà chúng ta tất cả phải đề
phòng mà thôi.
Dưới đây là một bảng nghiên cứu các thứ cá và nguy
hiểm chất độc thuỷ ngân của chúng. Cá [- in với mầu chữ xanh dương -] là loại
cá có nhiều mercury. Những con cá lâu đời và to lớn là loại nguy hiểm
nhất.
1. Những loại cá an toàn (*)
a. salmon
b. sardines
c. sole
d. fresh water catfish
e. tilapia
f. farm-raised trout
g. shrimp
h. clams
i. scallops
j. oysters
k. canned tuna
2. Loại cá chỉ nên ăn 1 tuần 1 lần (**)
a. mahi mahi
b. orange roughy
c. sea bass
d. red snapper
e. flounder
f. fresh water bass
g. halibut
h. grouper
i. trout
j. fresh tuna
3. Loại cá chỉ nên 1 tháng 2 lần mà thôi (***)
a. sword fish
b. shark
c. titlefish
d. king mackerel
e. marlin
Cước chú
(*) Loại 1 ở trên đối với đàn bà đang thời kỳ có thể có thai hay đang
mang thai, hoặc đang nuôi con nhỏ và các trẻ em dưới 8 tuổi chỉ nên ăn khoảng 12 oz một tuần, cá đã nấu chín. Với cá tuna hộp thì có thể ăn 1 hộp cá tuna "white" hay 2 hộp tuna "light" 1 tuần
(**) Loại 2 đối với đàn bà và trẻ em chỉ nên ăn 1 tháng 1 lần mà thôi
(***) Loại 3 thì đàn bà và trẻ nên tránh đừng ăn loại cá này.
Nguồn Trích: http://www.vnfa.com/index.html