Ta bỗng nhớ
Sài-Gòn ghê gớm quá
Những ngày
xưa của thuở thần tiên
Là vàng rơi
trên áo sinh viên
Sân trường
luật nện giày, nuôi mộng đẹp
Cả vũ trụ
thu hình vun giấy hẹp
Giấc mơ vàng
bút nhỏ nét xinh xinh
Sài-Gòn ơi!
Sao ngươi nỡ bỏ mình?
Chàng trai
trẻ đa tình từ dạo ấy.
Và lâu lắm
chẳng bao giờ ta thấy
Thảo cầm
viên ngập lá những con đường
Muà thu nào
cặp mắt buồn thương
Người con
gái thanh xuân vừa mới lớn
Ta nhớ quá
những ngày vui đùa bỡn
Nhớ nụ cười
tròn trĩnh nét thanh tao
Sài -Gòn ơi!
Vĩnh biệt ngày nào!
Lê Nguyễn Hà Vy (USA)