Túy
Phượng
Có
anh có cả mùa xuân
Vắng
anh đôi bữa em buồn làm sao!
Trời
cao bắt phải thương nhau
Mười
hai bến nước lại trao bến này
Bao
đêm nước mắt chảy dài
Thương
anh cam chịu đắng cay cũng nhiều
Tình
yêu là thứ thuốc liều
Đa
đoan lắm chuyện, buồn vui thất thường
Hai
mươi năm luống đoạn trường
Gian
truân mấy bận; tang thương mấy lần
Xa
anh em lại thấy gần
Thương
cho một kiếp phong trần đời trai
Cũng
oai phong hùng dũng như ai
Mà
như một kiếp ngắn dài nổi trôi
Soi
gương tóc đã bạc rồi
Tuổi
xuân em đã cho anh còn gì
Còn
đây ngấn lệ trên mi
Thương
anh nhắm mắt để đi cuối đường
Trong
tim một khối tình thương
Cho
anh để trọn yêu thương kiếp này.
TP