Tôi tên là NQT, 33 tuổi. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền thế ở tại Hà nội. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã được chiều chuộng và có được bất cứ điều gì mình muốn. Rất nhiều người mơ ước có được tài sản và vị thế như gia đình tôi.
Nhưng buồn thay, những đồng tiền và quyền lực đó đã không mang lại hạnh phúc cho tôi, mà ngược lại, chính tôi đã dùng những điều đó làm bàn đạp để phá hoại chính cuộc đời của mình.
Vào năm tôi 11 – 12 tuổi, tôi bắt đầu bỏ nhà đi lang thang cùng với những bạn bè xấu. Nơi nào có trò xấu là tôi đến đó. Tôi muốn tìm xem nơi đâu là khoái lạc và niềm vui lớn nhất trên cuộc đời này. Mặc dù còn nhỏ, nhưng tôi có rất nhiều tiền. Những đồng tiền có được từ việc lấy trộm và bán tài sản của gia đình. Tôi đã tìm hết thú vui này đến thú vui khác, nhưng không điều gì có thể khỏa lấp nỗi trống vắng trong tâm hồn tôi. Đến năm 14 tuổi, lần đầu tiên tôi sử dụng thuốc phiện. Tôi đã tưởng rằng thuốc phiện sẽ đem lại khoái cảm lớn nhất cho cuộc đời tôi và làm cho tôi thỏa mãn, nhưng tôi chẳng thể ngờ được sự tàn phá kinh khiếp của nó cũng đã đến trên tôi và gia đình tôi. Ngay khi tôi nhận thức ra điều này thì đã quá muộn cho tôi rồi. Tôi không biết làm sao để có thể thoát khỏi nó.
Đến năm 1994, lúc tôi 18 tuổi, thì heroin tràn vào Hà nội, cũng là lúc tôi chìm đắm vào nó. Tôi đã bán hết tài sản trong gia đình của mình cho đến không còn gì. Tôi đã xuống đường đi ăn trộm, ăn cướp, hoặc làm bất cứ điều gì để thỏa mãn cơn nghiện ma túy và mọi ham muốn khác của tôi. Và mỗi lần về nhà thì tôi trở nên hung bạo, la thét, đập phá mọi thứ, và biến gia đình tôi trở thành địa ngục. Một địa ngục thực sự ngay trên trần gian này. Lúc nào, bố, mẹ và vợ tôi cũng trong tình trạng báo động và luôn túc trực bên điện thoại để gọi công an. Gia đình tôi luôn trong tình trạng như vậy trừ khi tôi ở tù. Ngày tôi ra đời, bố mẹ tôi kể, tôi khóc to lắm, còn bố mẹ thì cười rất là tươi. Nhưng những năm ấy, tôi đã làm cho bố mẹ tôi khóc to lắm, còn tôi cứ cười và thỏa mãn trong xác thịt của mình.
Tôi đã quá khốn khổ trong tội lỗi. Ngay tại trong tù, tôi đã cảm nhận được không khí lạnh lẽo, ảm đạm và sự bất hạnh đang bao trùm trên gia đình tôi. Tự bản thân tôi không muốn sống như vậy nữa! Bố mẹ tôi đã tìm đủ mọi cách để giúp tôi giải thoát khỏi tình trạng này nhưng quyền thế cũng không giải quyết được, tiền bạc cũng không giải quyết được, tình yêu và sự chăm sóc tận tụy… cũng không giải quyết được. Riêng tôi cũng đã cố gắng với nỗ lực của bản thân mình, nhưng tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng. Tình trạng của tôi dường như không có lối thoát. Hết thảy đều hoàn toàn bất lực trước tội lỗi của tôi. Gia đình tôi đã có ý định gửi tôi sang Trung Quốc để tẩy não hay sang Nga để mổ não, dù biết rằng trong cả hai trường hợp đó tôi sẽ có nguy cơ sống một đời sống thực vật. Nhưng gia đình tôi đã quyết định rằng thà như vậy còn hơn chịu đựng những sự tàn phá của tôi trong nghiện ngập và nhìn tôi đi vào cõi chết. Cảm tạ Chúa vô cùng vì Ngài có chương trình tốt hơn cho cuộc đời tôi, và tôi đã bị bắt đi trại tù để cai nghiện.
Tôi đã vật lộn với tội lỗi như thế trong vòng 16 năm (1990-2006). Trong khoảng thời gian đó, tôi đã ra vào trại tù để cai nghiện đến 14 lần. Nhưng ở đây, tôi đã nhìn thấy được rằng: Ngay cả sức mạnh của luật pháp và song sắt của nhà tù cũng không thể giải thoát được tôi khỏi tội lỗi. Lần thứ 14 và cũng lâ lần cuối cùng sau 20 tháng trong trại tù cai nghiện, lúc đó là vào đầu năm 2006, tôi được ra khỏi tù. Tôi đã quá kinh khiếp ma túy. Tôi đã tìm đủ mọi cách để quên nó đi, để không còn phải sử dụng đến nó hàng ngày nữa. Vì vậy, tôi đã lao mình vào những trò khác và những kích thích khác như rượu chè, cờ bạc, gái điếm, đánh nhau… Tất cả những trò gì tôi có thể nghĩ được, chỉ để làm sao không dùng ma túy nữa. Một ngày tôi uống đến 3 lít rượu. Thần kinh tôi như điên loạn lên và tôi không còn cư xử như một con người bình thường nữa. Tận sâu trong tâm hồn, tôi không mong muốn sống đau đớn, khốn khổ trong tội lỗi như vậy. Trong lòng tôi luôn có những tiếng gào thét thật lớn rằng: “Có ai đó không? Xin cứu tôi với! Tôi không còn muốn sống như thế này nữa!” Tiếng kêu van đó từ nơi sâu thẳm của linh hồn tôi lớn lắm, bởi tôi cảm biết được sự khốn khổ của chính bản thân mình.
Một ngày kia, lúc tôi đang đi lang thang trên đường phố, tôi gặp một người bạn trước kia cũng đã sử dụng ma túy cùng với tôi. Gương mặt anh có một sự ngời sáng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Anh đã nói với tôi về tình yêu của Chúa Giê-su, một tình yêu đã giải cứu anh khỏi tội lỗi và biến đổi cuộc đời anh. Tôi đã không hiểu điều gì xảy ra, nhưng ngay giờ phút đó tôi bị bắt phục. Tôi đã mở lòng mình và tin nhận Chúa Giê-su. Hôm đó là ngày 25 tháng 11 năm 2006.
Sau khi tin Chúa, tôi được người ta tặng cho một quyển Kinh thánh. Họ bảo tôi rằng, Lời của Đức Chúa Trời là Lời có quyền năng, và đây là Lời của Ngài. Tôi biết chỉ có vậy thôi. Nhưng rồi trong thời gian đó, tôi bắt đầu đọc Kinh Thánh. Quý vị có thể tưởng tượng được một thằng lưu manh 20 năm sống lang thang ngoài xã hội; 14 lần vào tù vì trộm cắp, cướp giật; một lời nói ra thì có hai câu nói tục; nhưng chỉ sau 15 ngày đọc Kinh Thánh, cổ họng tôi như nghẹn cứng lại trước Lời của Chúa. Tôi cảm thấy mình không thể nói ra những lời tục tĩu được nữa. Sau một khoảng thời gian, tôi tự thấy mình không thể nói dối được nữa. Một khoảng thời gian tiếp theo, tôi thấy mình không thể hút thuốc lá được, không uống rượu được nữa. Dần dần, tôi đã kiểm soát cả từng tư tưởng xấu trong đầu của mình nữa… Chúa quá yêu tôi và Ngài đã giải cứu tôi bởi quyền năng kỳ diệu của Ngài.
Nhưng sự cứu rỗi của Ngài không chỉ dừng ở đó, dường như cùng một lúc sự cứu đó đã tuôn đổ ào vào gia đình tôi. Bố mẹ và vợ con tôi cũng tin nhận Chúa. Ngày xưa gia đình tôi sống trong cảnh địa ngục là thể nào thì giờ đây chúng tôi được tràn ngập trong phước hạnh từ nơi Chúa Cứu Thế Giê-su. Và sự cứu rỗi của Chúa tiếp tục đến với toàn bộ gia đình vợ tôi, là nơi tôi đã gieo bao nhiêu đau thương và tội lỗi ở đó. Cả những người trong dòng họ của tôi cũng đã bắt đầu tin Chúa và đi nhóm lại. Cả dòng họ bên vợ của tôi, những người đã từng chứng kiến khi tôi còn ở trong tội lỗi, cũng đã tin nhận Chúa Giê-su. Tất cả những con người mà trước đây tôi đã tàn phá và làm khổ họ bao nhiêu thì ngày nay quyền năng của Chúa ở trên đời sống tôi đã ảnh hưởng tích cực đến trên họ bấy nhiêu. Giáng sinh năm nay - 2008, Chúa cho tôi một món quà lớn. Hai vợ chồng em vợ của tôi - những người đã suýt bị tôi đánh vì tôi đã cầm xe của họ. Họ đến nói với tôi rằng: “Anh T ơi, em muốn bỏ bàn thờ. Anh T ơi, em muốn tin Chúa Giê-su.” Cảm tạ Chúa về quà tặng thật ý nghĩa mà mà Ngài ban cho tôi trong mùa giáng sinh này.
Khoảng cách về sự cứu rỗi của Chúa trên gia đình tôi thật lớn như khoảng cách giữa thiên đàng và địa ngục vậy. Sinh nhật ngày 21 tháng 7 của tôi không có ý nghĩa cho bằng sinh nhật ngày 25 tháng 11 là ngày tôi tin nhận Chúa Giê-su. Vì sao? Vì ngày sinh của tôi trong cuộc đời này, tôi không nhìn thấy địa ngục; nhưng ngày sinh trong Chúa của tôi, tôi đã nhìn thấy địa ngục ngay trên gia đình của tôi. Chính tôi đã thấy sự khốn nạn trên cuộc đời mình. Tôi đã từng uống 40 viên thuốc ngủ. Có lúc tôi đã chết vì chích ma túy liều cao. Lúc ấy, tim tôi không còn đập, người ta đã đem xác tôi vứt ở bờ ao rồi. Nhưng bởi Chúa quá yêu tôi để tôi được sống và ngày hôm nay tôi được là chứng nhân cho Ngài. Ngày sinh nhật trong Chúa, đó chẳng phải là ngày ý nghĩa hơn sao?
Cả gia đình tôi biết ơn Chúa. Bố mẹ tôi đã dồn hết phần tài sản còn lại mà tôi chưa kịp tàn phá để xây dựng một ngôi nhà, nơi đó đang là điểm nhóm của hai hội thánh. Một trường Kinh Thánh cũng đã được đặt tại nơi đó, và nhiều chương trình huấn luyện cũng đã được thực hiện ở đó.
Một trong hai hội thánh được mọi người gọi là Hội Thánh Của Những Người Nghiện. Nơi đó có rất nhiều những thanh niên nghiện ngập, lưu manh, trộm cắp, tù tội đã đón nhận sự giải cứu của Chúa Giê-su. Họ nhóm họp cùng với gia đình của họ. Trong đó cũng có những con người bị nhiễm HIV nữa. Tôi không biết họ còn sống bao lâu trên đất này, hay bao giờ Chúa sẽ đem họ trở về với Ngài, nhưng tôi tin chắc rằng họ đang sống những ngày tháng có ý nghĩa nhất trong cuộc đời họ trong tình yêu của Ngài.
Vì sự cứu rỗi của Chúa quá kỳ diệu và tuyệt vời trên tôi, Ngài đã cứu sống tôi, tôi nguyện dâng cả cuộc đời còn lại của mình để sống cho Chúa và hầu việc Ngài trong những mục vụ cho các anh em trong tệ nạn xã hội, những người nghiện ngập lưu manh, những người lang thang tù tội, những con người còn đang chìm đắm và khốn khổ trong tội lỗi.
Nếu khi nào quý vị nhìn thấy một con người nào đó lang thang, khốn khổ trong tội lỗi thì xin đừng sợ họ, đừng lảng tránh họ mà hãy đến với họ. Hãy nói với họ rằng có một tình yêu của Chúa Cứu Thế Giê-su có thể biến đổi cuộc đời của họ. Bởi tôi biết được rằng trong mỗi một con người tội lỗi như vậy, trong sâu thẳm con người của họ, họ luôn đói khát một tình yêu và một sự biến đổi trên cuộc đời của họ. Hãy làm như vậy chẳng phải để họ sẽ biết ơn quý vị, nhưng để công việc của Chúa được kết quả qua quý vị.
Tôi cảm tạ Chúa về tình yêu và ơn cứu rỗi diệu kỳ của Ngài trên tôi và qui mọi vinh hiển cho Ngài. Amen.
Viết ngày 10/01/2009
NQT - nguonhyvong.com