Một ngày nọ, mẹ của Mark, một cậu bé 9 tuổi, nhận được một cú điện thoại không mong đợi vào giữa trưa trong giờ làm việc. Đó là cô giáo ở trường của cậu con trai bà gọi đến.
"Bà Smith à, hôm nay, ở lớp con trai bà có một chuyện bất thường xảy ra. Con trai bà đã làm một chuyện mà tôi hết sức bất ngờ, tôi nghĩ tôi phải nói ngay cho bà biết đây".
Thường khi, các bà mẹ ít khi mong đợi cô giáo của con cái họ gọi vào giữa ngày như thế. Mẹ của Mark cũng vậy, bà cảm thấy lo lắng và nóng ruột khi nhận cuộc điện thoại với lời mở đầu như thế. "Không biết có chuyện gì đây?", bà tự hỏi.
Cô giáo lại nói tiếp, "Tôi đã nhiều năm dạy học, nhưng thật tình mà nói, tôi chưa từng gặp việc như thế này xảy ra bao giờ.
Sáng nay tôi dạy về bài học tập làm văn. Và như mọi khi tôi vẫn làm, tôi kể câu chuyện "Kiến và Ve Sầu".
"Kiến làm việc chăm chỉ suốt mùa hè và dự trữ thức ăn rất dồi dào. Nhưng Ve Sầu thì ca hát rong chơi suốt mùa hè và không chịu làm việc gì cả.
Khi mùa đông đến, Ve Sầu bắt đầu đói vì không có thức ăn. Thế là anh ta bèn tìm đến nhà Kiến và xin thức ăn. "Anh Kiến ơi, anh có nhiều thức ăn, xin anh hãy chia cho tôi cùng ăn với".
Rồi tôi ra đề bài cho các em, "Và bây giờ, công việc của các con là viết tiếp phần cuối của câu chuyện".
Con trai bà, Mark, giơ tay lên hỏi tôi, "Cô ơi, con có thể vẽ không?"
"Được thôi, Mark, nếu con thích, con có thể vẽ một bức tranh. Nhưng truớc hết, con phải viết phần kết của câu chuyện".
"Được thôi, Mark, nếu con thích, con có thể vẽ một bức tranh. Nhưng truớc hết, con phải viết phần kết của câu chuyện".
Sau đó tôi thu bài để chấm. Vẫn như mọi năm truớc, phần lớn học trò viết, "Anh Kiến đã chia thức ăn của mình cho Ve Sầu, và cả hai cùng sống qua mùa đông giá rét".
Và cũng như mọi khi, có một vài em lại viết, "Không được đâu anh Ve ơi. Anh không nên rong chơi suốt mùa hè và không chịu làm việc. Bây giờ tôi chỉ có đủ thức ăn cho mình tôi thôi." Và rồi Kiến sống qua mùa đông, còn Ve Sầu thì chết vì lười biếng.
Nhưng câu chuyện của con trai bà thì lại có kết thúc khác hẳn. Cậu bé đã viết, " Và rồi, Kiến đã đưa hết thức ăn của mình có cho Ve Sầu, Ve Sầu sống qua mùa đông lạnh lẽo. Nhưng Kiến thì đã chết".
Và còn bức tranh?
Ở duới cuối trang giấy, cậu bé vẽ ba cây thập tự giá với dòng chữ bên dưới, "Chúa Jesus đã ban cho hết mọi sự để chúng ta được sống, nhưng Ngài đã phải chịu chết".
Suy gẫm
Trong cuộc sống thường nhật của mình, bạn có luôn nhớ đến sự hi sinh chịu chết của Chúa dành cho chính mình không? Bạn sống như thế nào với sự hy sinh đó?
Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Ê-sai 53:5 “Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh”.