Ai cũng bảo số Lan sướng, lấy được chồng giàu sang chẳng khác gì
“chuột sa chĩnh gạo”.
Trong một lần đi họp đồng hương, Lan và anh
Phương đã làm quen và trao đổi số điện thoại. Sau một thời gian liên lạc và đi
chơi cùng nhau thì anh chính thức ngỏ lời yêu chị. Chị đã khóc vì hạnh phúc.
Anh Phương là mẫu người đàn ông lí tưởng đối
với chị. Anh đẹp trai, hiền lành và sống rất tình cảm, hơn nữa gia đình anh lại
rất có điều kiện. Ngay khi anh ra Hà Nội học, bố mẹ đã thuê hẳn cho anh một căn
hộ chung cư cao cấp để có thể yên tâm học hành.
Không như những anh chàng sinh viên khác phải
lo đi làm thêm kiếm tiền trang trải cho việc học, anh được bố mẹ chu cấp cho
đầy đủ không thiếu thứ gì, từ điện thoại, máy tính cho tới xe cộ đều thuộc loại
đắt tiền.
Nhưng không vì thế mà anh chạy theo lũ bạn ăn
chơi đua đòi, anh rất chăm học và kì nào cũng nhận được học bổng của trường.
Khi mới yêu nhau, anh cũng hay đưa Lan về nhà
chơi, thấy căn nhà khang trang lại được bố mẹ anh vui vẻ tiếp đón nên chị càng
tin tưởng vào lựa chọn của mình là đúng đắn.
Chị không phải ngồi rỗi bắt được vàng như
người ta vẫn tưởng (Ảnh minh họa)
Một đám cưới được tổ chức hoành tráng khi chị
ra trường. Họ hàng hai bên ai cũng mừng cho Lan khi tìm được một chỗ dựa vững
chắc cho đời mình.
Nhưng về làm vợ anh rồi chị mới vỡ mộng.
Nhà chồng không hề giàu có như Lan tưởng. Để
có tiền lo cưới vợ cho anh, mẹ chồng đã phải đi vay mượn. Tới khi cưới xong
tiền mừng được dùng để trả nợ, anh chị cũng không được nhận một đồng nào.
Ngay cả chiếc xe tay ga mới mua cho chị đi làm
cũng là tiền mượn của cô chồng. Mảnh đất bố mẹ chồng “giới thiệu” trong lễ cưới
là sẽ tặng cho anh chị cũng là “bong bóng xà phòng”.
Lan bàng hoàng hụt hẫng khi biết mọi chuyện,
cảm giác như mình vừa bị lừa. Chị trút lên chồng mọi sự bực bội nhưng anh vẫn
chẳng nói gì.
Thực ra thì đâu phải anh lừa dối gì chị, chẳng
qua chị bị cái vẻ hào nhoáng bề ngoài của anh huyễn hoặc. Anh chưa bao giờ nói với
chị là gia đình anh giàu có. Có trách thì chỉ trách chị nhìn người qua giá trị
vật chất. Chị buồn bã uể oải trong những ngày đầu làm dâu.
Như hiểu ra mọi chuyện, mẹ chồng chị gọi vào
tâm sự: “Nhà ta không giàu có như thiên hạ vẫn tưởng, ai cũng nghĩ nhà mình có
cả núi tiền nhưng làm gì có. Mẹ quanh năm ốm đau không làm được gì. Tất cả đều
trông chờ vào đồng lương ít ỏi của bố con. Chẳng qua vì mẹ cố vun vén lấy chỗ
này đập chỗ kia nên cũng không đến nỗi nào. Con mới về làm dâu còn nhiều điều
chưa biết, chưa hiểu. Có gì con cứ hỏi mẹ chứ đừng nghe thiên hạ đồn thổi. Vợ
chồng con hạnh phúc là điều mà mẹ mong muốn nhất”.
Chị lặng thinh ngồi nghe mà chẳng biết nói
gì...
Thì ra, để anh có thể chuyên tâm học hành, để
anh không phải thua kém bạn bè, mẹ đã tiết kiệm từng đồng để chu cấp cho anh
một cuộc sống đầy đủ. Mẹ nói chỉ có mình anh, bố lại là bộ đội thường xuyên xa
nhà nên mẹ thương anh lắm.
Tới giờ chị mới hiểu vì sao anh lại chăm chỉ
học hành đến thế, vì anh cũng rất yêu mẹ và hiểu những gì mẹ đã hi sinh cho
anh. Thế mà chị cứ ngỡ chị hiểu anh lắm rồi.
Tối nằm ôm chồng, chị thủ thỉ: “Sao anh không
cho em biết, em có thể san sẻ mọi chuyện cùng anh mà”. Anh Phương nhìn vợ cười:
“Em cứ là vợ hiền, dâu thảo như thế là được rồi”.
Cuộc sống bình yên trôi qua cho tới một ngày,
mẹ chồng phát bệnh phải vào viện cấp cứu. Số tiền ít ỏi của cả gia đình không
nhằm nhò gì với số tiền viện phí.
Nhìn chồng lo lắng nghĩ cách kiếm tiền mà lòng
chị cũng như có lửa đốt. Bàn với chồng đi vay thì anh bảo vay cũng chẳng được
bao nhiêu vì ai cũng khó khăn.
Chị cũng không dám vay nhà ngoại vì ai cũng
nghĩ chị lấy chồng giàu sang, giờ vay thì thế nào cũng lắm chuyện thị phi.
Nghĩ tới nghĩ lui chẳng biết làm thế nào, cuối
cùng chị bàn với chồng bán mảnh đất con con mà anh chị chắt chiu mua được với
giá hời. Chồng buồn bã: “Bán đi thì dễ nhưng không mua được mảnh tốt như thế
nữa đâu”.
Cũng biết nếu bán đi rồi thì có lẽ chẳng bao
giờ anh chị có được ngôi nhà riêng cho mình, nhưng chị không thể ích kỉ mà
không nghĩ tới mẹ. Bán đất xong không những cứu được mẹ chồng mà số nợ của gia
đình cũng được giải quyết. Chị thở phào khi gia đình tai qua nạn khỏi.
Mẹ chồng biết chuyện thì trách anh chị: “Các
con nông nổi quá, bệnh của mẹ không phải ngày một ngày hai mà khỏi được, bán
đất đi rồi thì lấy tiền đâu mà mua lại”.
Chị cầm lấy tay mẹ: “Còn người còn của mẹ ạ,
mẹ không đuổi bọn con đi là được rồi”. Mẹ khóc nhưng chị biết mẹ đang vui lắm.
Cho tới giờ khi đã sinh con và cuộc sống cũng
mới tạm ổn nhưng gia đình chị luôn ngập tràn hạnh phúc. Chị không phải ngồi rỗi
bắt được vàng như người ta vẫn tưởng. Nhưng chị có thứ còn hơn cả thế, đó là
tình yêu thương của chồng và bố mẹ chồng. Thứ mà có tiền chưa chắc đã mua
nổi.
Theo
Nguyễn Ngọc