Một câu chuyện có thật xẩy ra tại Nhật Bản:
Đây là một câu chuyện có thật về sự hi sinh của một người mẹ trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản. Sau khi trận động đất đã qua đi, các nhân viên cứu hộ đến thu dọn ngôi nhà của một người phụ nữ trẻ. Họ nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt trong đống mảnh vụn của căn nhà, nhưng cách tạo hình thân thể của cô có gì đó rất lạ, tựa như một người đang quỳ gối cầu nguyện. Ngôi nhà bị sụp đổ ập lên lưng và đầu cô. Toàn thân của cô nghiêng về phía trước, và có một vật gì đó được hai tay của cô đỡ lấy.
Người đội trưởng đội cứu hộ đã rất khó khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên tường để chạm tới thân thể của người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng người phụ nữ này có thể vẫn còn sống, nhưng thân thể lạnh và cứng của cô nói với anh rằng cô ấy chắc chắn đã qua đời.
Đội cứu hộ rời khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp đổ khác. Nhưng không hiểu sao, người đội trưởng dường như bị một lực hút kéo trở lại căn nhà sụp đổ của người phụ nữ đã chết. Một lần nữa, anh quì xuống và lần tìm qua những khe nứt hẹp một chút không gian dưới thân thể đã chết. Rồi đột nhiên, anh hét lên đầy sự vui mừng:“Một đứa bé! Có một đứa bé!”
Cả đội cùng nhau cẩn thận bỏ từng cái cọc trong đống đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên dưới xác người mẹ. Người phụ nữ rõ ràng đã thực hiện một hành động hi sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi sụp xuống, cô đã dùng thân thể của mình để làm tấm chắn bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ một cách yên bình khi đội trưởng đội cứu hộ nhấc bé lên.
Chiếc điện thoại này đã đi từ bàn tay này đến bàn tay khác, nó đã chuyền qua bàn tay của nhiều người… Và tất cả những người đọc tin nhắn đều đã khóc. “Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu con...”