Chúa Làm Điều Đó Cho Chính Bạn 1.1 :
“Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con một của Ngài hầu cho hễ ai tin con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời. Đức Chúa Trời đã sai con Ngài xuống thế gian, chẳng phải để đoán xét thế gian đâu, nhưng hầu cho thế gian nhờ con ấy mà được cứu ” Giăng 3:16, 17.
Cô bé năm tuổi Madeline trèo vào lòng cha. “Con ăn no chưa?”Người cha hỏi cô bé. Cô bé mỉm cười và chỉ vào bụng “Con không thể ăn nổi nữa” “Con đã ăn bánh táo bà làm chưa?” “Con ăn hết cả một miếng to.” Joe nhìn sang mẹ ở phía bên kia bàn
“Mẹ làm cho chúng con no quá rồi. Tối nay chúng con không thể làm gì khác ngoài việc đi ngủ.” Madeline áp hai bàn tay nhỏ nhắn lên khuôn mặt to của cha: “Nhưng cha à, hôm nay là lễ Giáng sinh. Cha nói chúng ta sẽ nhảy với nhau”
Joe giả vờ quên: “Nhảy bây giờ ư? Tại sao? Cha không nhớ đã nói gì về việc này?” Bà nội nhìn hai bố con mỉm cười và lắc đầu nhẹ trong khi bà bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. “Nhưng cha à” Madeline nài nỉ: “Chúng ta luôn nhảy trong lễ Giáng sinh mà, chỉ có cha và con, cha nhớ không?”
Joe bật cười: “Tất nhiên là cha nhớ mà cưng. Làm sao cha quên được?” Và anh đứng lên nắm lấy tay cô bé, và trong chốc lát, chỉ một chốc lát, tưởng như vợ anh đã sống lại, hai người đã đi vào phòng riêng nhảy suốt buổi tối trong nhiều lễ Giáng sinh trước đây.
Họ có thể nhảy với nhau suốt quãng đời còn lại nếu vợ anh không có thai bất ngờ kèm theo những biến chứng. Madeline sống sót. Nhưng mẹ cô bé thì không. Và Joe, người bán thịt chỉ còn một mình nuôi Madeline.
“Tiếp tục đi cha” cô bé kéo mạnh tay cha: “chúng ta nhảy đi cha, trước khi mọi người đến”. Cô bé đã đúng. Chẳng mấy chốc tiếng chuông cửa rung, bà con họ hàng vào đầy nhà và buổi tối sắp trôi qua. Bây giờ chỉ còn có hai cha con.
TÌNH YÊU DIỆU KỲ CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Tình yêu thương của cha mẹ đối với con cái có một sức mạnh phi thường. Hãy xem một cặp vợ chồng với đứa con mới sinh của họ. Đứa bé hoàn toàn không cho cha mẹ chúng gì cả. Không tiền bạc. Không có khả năng. Không khôn ngoan. Nếu nó có một cái túi thì túi đó sẽ rỗng. Nhìn một đứa bé nằm trong nôi là thấy sự hoàn toàn bất lực. Chúng có gì để yêu không? Dù nó là gì đi nữa, bố và mẹ cũng tìm ra lý do để yêu nó. Chỉ nhìn gương mặt mẹ khi chăm sóc con. Chỉ nhìn vào đôi mắt bố khi ông nâng niu đứa bé trên tay. Và thử làm hại hoặc nói xấu về đứa bé xem, bạn sẽ phải đối phó với một sức mạnh, vì tình yêu của cha mẹ đối với con cái có một sức mạnh phi thường.
Một lần Chúa Giê-xu hỏi, nếu chúng ta là con người tội lỗi mà cũng có tình thương như vậy, thì Chúa, người Cha không bao giờ phạm tội và đầy lòng vị tha, yêu chúng ta nhiều hơn vậy bao nhiêu nữa? Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi tình yêu thương không được đáp lại? Người cha cảm thấy như thế nào khi đứa con ngoảnh mặt đi?
Cuộc nổi loạn tấn công thế giới của Joe như cơn bão tuyết Minnesota. Khi đủ tuổi lái xe, Madeline nghĩ cô đã đủ tuổi để quyết định hướng đi riêng cho đời sống mình. Và đời sống đó không có cha cô tham gia vào.
“Lý ra tôi nên thấy điều này sẽ sớm xảy đến,” sau này Joe nói “nhưng nếu là tôi thì tôi đã không làm những điều như vậy”. Ông không biết làm gì. Ông không biết làm sao để giải quyết cái mũi xỏ lỗ và những chiếc áo sơmi bó sát. Ông không hiểu những buổi tối về trễ và những con điểm thấp. Và điều quan trọng hơn hết là ông không biết khi nào nên nói và khi nào nên yên lặng. Cô con gái, mặt khác, đã tính toán tất cả những điều đó rồi. Cô biết khi nào nói chuyện với cha - không bao giờ. Cô biết khi nào thì yên lặng - luôn luôn. Gương mẫu của cha được thay bằng một cậu nhóc cao lêu nghêu, xăm hình trên người. Joe không còn có ảnh hưởng gì đối với con gái và ông biết điều đó.
Không có cách nào khác, ông phải cho phép con gái dự lễ Giáng sinh chung với cậu nhóc đó. “Con sẽ ở lại với cha tối nay chứ con gái. Con sẽ đến nhà bà và ăn bánh táo của bà làm. Con sẽ dự lễ Giáng sinh chung với chúng ta chứ.” Dù họ ngồi chung bàn, nhưng họ có vẻ như ở hai đầu của thị trấn. Madeline vọc thức ăn và không nói gì cả. Bà nội cố gắng nói chuyện với Joe nhưng anh không còn tâm trí nào để nói chuyện cả. Một phần vì tức giận, một phần vì đau khổ. Và phần còn lại là làm cách nào để nói chuyện với cô con gái đã từng ngồi trong lòng anh. Chẳng mấy chốc, những người thân đến, sự chào mừng kết thúc bằng sự yên lặng ngượng ngập. Khi căn phòng đầy những tiếng ồn và người, Joe ngồi một bên, Madeline ngồi ủ rũ phía bên kia. “Mở nhạc lên Joe”một trong những người bà con của Joe nhắc. Và anh mở nhạc lên. Nghĩ rằng cô bé sẽ vinh dự nên anh quay lại và tiến về hướng con gái “Tối nay con sẽ nhảy với cha chứ?” Cách cô gái nổi giận và quay đi, làm bạn có thể nghĩ rằng ông vừa sỉ nhục cô ta. Khi cả nhà đang sững sờ, cô bước tới cửa trước và đi xuống đường. Để cha lại một mình. Rất cô độc.
KẺ THÙ CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Theo Kinh Thánh, chúng ta cũng làm giống như cô gái ấy. Chúng ta đã hất hủi, từ chối tình yêu của Cha chúng ta. “Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy” (Ê-sai 53:6). Sứ đồ Phaolô chỉ ra sự nổi loạn ở mức độ cao hơn nữa của chúng ta. Chúng ta đã làm điều tệ hơn là ngoảnh mặt đi, ông nói, chúng ta đã trở nên thù nghịch. Những lời lẽ này nặng nghiêm trọng với Cha chúng ta. “Chúng ta sống chống lại với Đức Chúa Trời” (Rô-ma 5:6) Sau đó thì ông nói thẳng hơn “Chúng ta là kẻ thù của Đức Chúa Trời” (5:10). Bạn có nghĩ những lời lẽ đó quá nặng và quá nghiêm không? Kẻ thù là địch thủ, người chống nghịch lại. Một người xúc phạm cách cố ý, không phải vô tình. Có phải điều này đang miêu tả chúng ta? Chúng ta có phải là kẻ thù của Đức Chúa Trời không? Chúng ta đã bao giờ chống lại Cha chúng ta chưa?
Bạn đã bao giờ Làm điều gì mà biết rằng Chúa không muốn bạn làm điều đó chưa? Làm tổn thương một trong những con cái Chúa hoặc một phần trong các tạo vật của Ngài? Ủng hộ hoặc tán thành những công việc của kẻ thù Ngài là ma quỷ? Chối bỏ Cha thiên thượng trước mặt nhiều người?
Nếu có như vậy, bạn không phải là kẻ thù nghịch với Đức Chúa Trời sao? Theo Kinh Thánh, chúng ta “vốn là con của sự thạnh nộ” (Êph 2:3). Điều đó không phải là chúng ta không thể làm việc lành. Chúng ta có thể. Vấn đề là chúng ta không thể giữ mình khỏi làm điều xấu.
“Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không… Vì mọi người đều đã phạm tội thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 3:10, 23).
Một số người có lẽ không đồng ý với những lời mạnh mẽ này. Họ nhìn xung quanh và tự nhủ “So với những người khác, tôi là một người tốt.” Bạn biết không, một con heo cũng có thể nói một điều tương tự như vậy. Nó có thể nhìn vào những chú heo ăn chung máng với nó mà tuyên bố rằng “Tôi cũng sạch như các bạn vậy”. So với con người, con heo tệ hơn nhiều. So với Đức Chúa Trời, chúng ta là con người cũng vậy. Tiêu chuẩn của sự thánh khiết không được tìm thấy trong chúng ta nhưng ở trên trời. Chính Đức Chúa Trời là chuẩn mực của sự thánh khiết.
Đức Chúa Trời của chúng ta là Đức Chúa Trời trọn lành, không bị ô uế bởi tội lỗi, không bị ràng buộc bởi những sai lầm. Trong chúng ta không thấy gì ngoại trừ những dòng nước đục, nơi Ngài không thấy gì khác ngoài sự trong sạch. Chúng ta ở trong sự tối tăm. Ngài ở trong sự sáng. Đức Chúa Trời không bao giờ phạm tội.
Chúng ta chưa bao giờ không phạm tội. Đức Chúa Trời đời đời không phạm tội. Tôi sẽ sướng run lên nếu không phạm tội trong một giờ. Nhưng tôi chưa bao giờ có giờ đó. Bạn đã có chưa? Bạn đã bao giờ chỉ phạm một tội trong 60 phút chưa? Tôi cũng chưa làm được nhưng ngược lại, nếu bạn nói bạn sống một đời sống mà trung bình một giờ bạn chỉ phạm một tội. Chúng ta thử làm một phép tính. Tuổi thọ trung bình là 72 tuổi có nghĩa là 630.720 tội. Từ khi bạn đang đọc sách này, hãy làm tròn xuống là 600.000 tội.
Bây giờ hình dung lúc bạn đứng trước Đức Chúa Trời. Ngài là Đức Chúa Trời trọn vẹn, hãy nhớ điều đó, và thiên đàng là một nơi trọn vẹn. Và bạn? Bạn cũng có thể trọn vẹn ngoại trừ 600.000 sai lầm trong hồ sơ của bạn. Sự bất toàn và tội lỗi là dòng sông vô tận ngăn cách bạn và Đức Chúa Trời, không ai có thể vượt qua được. Chúng ta có một vấn đề: Chúng ta là những tội nhân, và Chúa phán “Tiền công của tội lỗi là sự chết” (6:23).
Chúng ta có thể làm gì? Chúa làm gì khi chúng ta chống nghịch lại Ngài?
Madeline trở về tối hôm đó nhưng không ở được bao lâu. Joe không bao giờ bắt lỗi cô bé về việc bỏ nhà đi. Cuối cùng cô gái con người bán thịt đó ra sao? Trong những ngày cuối cùng sống chung, Joe cố gắng rất nhiều. Ông làm cho con những món ăn cô thích nhất - cô không muốn ăn. Ông rủ cô bé đi xem phim - cô chỉ ở trong phòng. Ông mua cho cô một cái áo đầm mới - cô thậm chí không nói một lời cảm ơn. Vào một ngày mùa xuân, ông đi làm về sớm để chờ cô đi học về.
Bạn sẽ không ngờ rằng cô đã không bao giờ về nhà. Một người bạn nhìn thấy cô và cậu bạn trai ở gần trạm xe buýt. Người bán vé xác nhận có người mua vé đến Chicago. Từ đó cô đi đâu chỉ là sự phỏng đoán, không ai biết.
ĐƯỜNG VỀ NHÀ
Con đường mà ai trên thế giới này cũng biết đó là Con Đường Thập Tự. Đó là con đường mà Chúa Giê-xu bị giải từ tòa án Phi lát đến đồi Gô-gô-tha. Con đường mà bây giờ được đánh dấu bằng những trạm dừng dành cho các Cơ Đốc nhân cầu nguyện. Một trạm được đánh dấu bằng lời tuyên án của Phi-lát. Trạm khác, hình ảnh Si-môn vác cây thập tự. Hai trạm để tưởng nhớ sự xẩy chân của Đấng Christ, trạm khác là lời của Đấng Christ . . . Tất cả có 14 trạm, mỗi trạm là một sự nhắc nhở về những sự kiện trong hành trình cuối cùng của Đấng Christ. Có chính xác là con đường đó không? Có thể không. Khi thành Giê-ru-sa-lem bị hủy phá vào năm 70 sau Chúa và một lần nữa vào năm 135 sau Chúa, những con đường trong thành cũng bị hủy phá. Kết quả là không ai biết chính xác con đường mà Đấng Christ đã đi trong ngày thứ Sáu đó.
Nhưng chúng ta biết con đường đó bắt đầu từ đâu.
Con đường không phải bắt đầu từ tòa án Phi lát nhưng từ trên thiên đàng. Đức Chúa Cha đã bắt đầu cuộc hành trình của Ngài khi Ngài rời ngôi thiên đàng tìm kiếm chúng ta. Không đem theo gì ngoại trừ tình yêu để chinh phục tấm lòng bạn, Ngài đang tìm kiếm bạn .
Đây là trọng tâm trong sứ điệp Cơ Đốc. Đức Chúa Trời trở nên con người. Ngài được sinh trong một chuồng súc vật bình thường bởi cha mẹ bình thường. Nhưng mục đích trong sự giáng sinh của Ngài thật khác thường. Ngài đến để đem chúng ta đến thiên đàng. Sự chết của Ngài là sự hy sinh vì tội lỗi chúng ta. Ngài đã thế chỗ cho chúng ta. Ngài trả giá cho những lỗi lầm của chúng ta để chúng ta không phải trả. Ngài chỉ có một mong ước duy nhất - tìm kiếm đem con cái Ngài trở về nhà. Có một từ trong Kinh Thánh chỉ về sự tìm kiếm này: Sự giải hòa. “Đức Chúa Trời vốn ở trong Đấng Christ, làm cho thế gian lại hòa với Ngài” (II Co 5:19). Chữ “giải hòa” trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là “trả cái gì đó thế”. Con đường đến thập tự giá cho chúng ta biết chính xác Đức Chúa Trời đã đi bao xa để làm hòa chúng ta lại với Ngài. Sự giảng hòa nối lại những phần bị đứt ra, phá hủy sự nổi loạn, làm ấm lại tình cảm đã bị nguội lạnh.
Sự giải hòa khuyên nhủ kẻ ương ngạnh và thuyết phục anh ta trở về nhà.
Cậu nhóc gầy gò có vết xăm có một người cậu làm ca đêm ở cửa hàng bán đồ chế biến sẵn ở phía Nam Houston. Chỉ vài đồng một tháng, ông để cho hai kẻ bỏ nhà đi ở trong căn hộ của ông vào buổi tối nhưng ban ngày thì chúng phải ở ngoài.
Điều đó cũng tốt đối với chúng. Chúng lập những kế hoạch lớn. Anh chàng sẽ trở thành thợ máy còn Madeline chỉ biết rằng cô sẽ tìm một công việc ở cửa hàng tạp hóa. Tất nhiên là chàng không biết gì về máy móc và nàng thậm chí còn biết ít hơn về việc tìm việc làm - nhưng bạn không thấy đó là vấn đề khi bạn đang say sưa trong tự do.
Sau hai tuần, người cậu thay đổi ý định. Và một ngày nọ ông tuyên bố quyết định của mình, cậu bạn trai tuyên bố quyết định của mình. Madeline thấy mình đang đối diện với những đêm tối không có chỗ ngủ, cũng không có người để nương dựa.
Đó chỉ là một trong nhiều tối như vậy. Một người phụ nữ trong công viên nói cho cô về nơi trú ẩn của người không nhà gần cây cầu. Với hai đôla cô có thể có một chén súp và một chỗ ngủ. Hai đô là tất cả những gì cô còn. Cô dùng ba lô để gối đầu và áo khoác làm mền. Căn phòng quá lộn xộn và khó ngủ. Madeline quay mặt vào tường và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô nghĩ đến khuôn mặt râu ria thường hôn và chúc cô ngủ ngon. Nhưng khi cô bắt đầu rướm nước mắt, thì cô không khóc. Cô nén ký ức sâu vào trong lòng và quyết tâm không nghĩ về gia đình.
Cô đã đi quá xa để trở về. Sáng hôm sau, cô gái ở chỗ bên cạnh khoe với cô một nắm đầy tiền boa cô ta kiếm được nhờ đi nhảy. “Đây là tối cuối cùng tôi phải ở đây” cô ta nói “Bây giờ tôi có thể tìm chỗ ở tốt hơn. Họ nói với tôi là họ đang tìm một cô gái khác. Cô nên đến đó xem. Cô gái đút tay vào túi và đưa cho Madeline một tờ giấy “Địa chỉ đây”
Madeline suy nghĩ. Tất cả những gì cô có thể làm là thì thào “Tôi sẽ xem thử xem”. Suốt những ngày còn lại trong tuần, cô đi lang thang tìm việc. Cuối tuần khi đến lúc phải trả tiền tại nơi cô ở, cô đút tay vào túi và rút ra tờ giấy . Đó là tất cả những gì còn lại. “Tôi sẽ không ở đây tối nay” cô nói và bước ra cửa. Cái đói có thể làm dịu đi sự cáo trách.
LÒNG KIÊU NGẠO VÀ SỰ XẤU HỔ
Lòng kiêu ngạo và sự xấu hổ. Bạn có lẽ chưa bao giờ biết nó là chị em với nhau . Chúng có vẻ rất khác nhau. Lòng kiêu ngạo làm cô gái dương dương tự đắc. Sự xấu hổ treo cô tòng teng trên đó. Sự kiêu ngạo khoe khoang. Sự xấu hổ giấu kín. Sự kiêu ngạo tìm cách để được lộ ra. Sự xấu hổ tìm cách tránh đi.
Nhưng đừng mắc lừa, những xúc cảm cũng có cùng nguồn gốc. Và tình cảm cũng có tác động giống như vậy. Nó ngăn cản bạn với Cha Thiên thượng. Kiêu ngạo nói “Ngươi quá có ích cho Chúa” Xấu hổ nói “Ngươi không có ích gì cho Ngài cả.” Sự kiêu ngạo đưa bạn ra xa Chúa. Sự xấu hổ giữ bạn ở xa Ngài. Nếu sự kiêu ngạo đi trước sự sa ngã, thì sự xấu hổ giữ không cho bạn đứng dậy sau khi ngã. Madeline không biết làm gì ngoài việc nhảy. Cha cô đã dạy cho cô. Bây giờ những người đàn ông cỡ tuổi cha cô nhìn cô. Cô không cố giải thích cho điều này - cô chỉ không nghĩ về nó. Madeline chỉ đơn giản làm việc và nhận tiền của họ. Cô có lẽ không bao giờ nghĩ về gia đình, ngoại trừ những lá thư. Người cậu đã đem chúng đến. Không phải là một, hoặc hai nhưng là cả một hộp thư đầy. Tất cả đều gởi cho cô. Tất cả đều là của cha cô. Ông cậu cằn nhằn: “Bạn trai cô chắc đã chỉ điểm cô. Một tuần có khoảng hai hoặc ba lá thư. Hãy cho ông ta địa chỉ của cô đi”. Cô không thể làm điều đó. Cha cô có thể tìm thấy cô.
Cô cũng không thể mở những lá thư. Cô biết cha cô viết gì trong đó, ông muốn cô về nhà. Nhưng nếu ông biết cô đang làm gì, ông có lẽ đã không viết thư. Không đọc thư có vẻ dễ chịu hơn. Không chỉ tuần đó, hai tuần sau người cậu đem đến nhiều thư hơn, và lần tiếp theo người cậu lại đến. Cô giữ những lá thư đó trong phòng trang điểm trong quán, sắp xếp theo dấu bưu điện. Cô đưa tay mân mê từng lá thư nhưng không giám mở cái nào.
Madeline có thể kềm chế được cảm xúc của mình hầu như trong mọi lúc. Những suy nghĩ về gia đình, về sự tủi nhục xô đẩy nhau trong lòng cô. Nhưng có lúc những cảm xúc quá mạnh và cô không thể kềm chế được.
Giống như lần kia, khi cô thấy một chiếc áo đầm trong tiệm quần áo. Màu của cái áo đó giống màu áo cha cô đã tặng cô, một cái áo quá đơn giản đối với cô. Với sự miễn cưỡng, cô đã mặc nó vào và đứng với cha trước gương. “Con của cha, con đã cao bằng cha rồi”. Cha nói với cô như vậy. Cô không có cảm xúc gì trước tình cảm của cha.
Nhìn gương mặt mệt mỏi phản chiếu trong cửa sổ cửa hàng, Madeline nhận ra rằng cô muốn có hàng ngàn cái áo đó để cảm nhận tay cha một lần nữa. Cô rời cửa hàng và quyết tâm không đi qua đó nữa.
NHỮNG LỰA CHỌN
Tất cả chúng ta đều có những lựa chọn. Đôi lúc khôn ngoan, đôi lúc không. Đức Chúa Trời cho chúng ta những chọn lựa đời đời và những chọn lựa này có những hậu quả hoặc kết quả lâu dài.
Bạn đã có những chọn lựa sai trong đời bạn phải không? Bạn đã chọn bạn sai, có thể là nghề nghiệp sai hoặc thậm chí bạn đời sai. Bạn nhìn lại cuộc đời và nói. “Nếu như… Nếu như tôi có thể bù đắp cho những chọn lựa sai lầm đó”. Bạn có thể. Một chọn lựa tốt đẹp đời đời bù đắp hàng ngàn chọn lựa sai trên thế gian này. Chọn lựa đó là của bạn.
Từ khi Chúa Giê-xu đến thế gian, sự chọn lựa đời đời này có tác dụng cho tất cả chúng ta. Nhưng chúng ta không hiểu sao có một số người chọn sự sống đời đời và một số người lại từ chối nó. Chúng ta không hiểu sao tại sao hai người thấy Chúa Giê-xu: một người chọn nhạo báng Ngài và người kia chọn cầu nguyện với Ngài. Tôi không biết tại sao nhưng họ đã làm như vậy.
Những điều này đã xảy ra tại thập tự giá. Trong ngày Chúa Giê-xu chịu chết trên thập tự, có hai cây thập tự khác ở trên đồi. Hai tên tội phạm cũng chịu chết chung. Hai cây thập tự này nhắc nhở chúng ta về một trong những món quà vĩ đại nhất của Đức Chúa Trời dành cho con người: món quà của sự chọn lựa. Một người chọn Chúa Giê-xu, người kia chỉ nhiếc móc Chúa. Kinh Thánh bày tỏ phần hấp dẫn của câu chuyện:
Vả, một tên trộm cướp bị đóng đinh cũng mắng nhiếc Ngài rằng: Ngươi không phải là Đấng Christ sao? Hãy tự cứu lấy mình ngươi cùng chúng ta nữa! Nhưng tên kia trách nó rằng: Ngươi cũng chịu một hình phạt ấy, còn chẳng sợ Đức Chúa Trời sao? Về phần chúng ta, chỉ là sự công bình, vì hình ta chịu xứng với việc ta làm; nhưng người nầy không hề làm một điều gì ác. Đoạn lại nói rằng: Hỡi Jêsus, khi Ngài đến trong nước mình rồi, xin nhớ lấy tôi! Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong nơi Ba-ra-đi. (Lu 23:39-43).
Khi tên tội phạm đang hấp hối cầu xin, tình yêu của Chúa Giê-xu có đủ để cứu anh ta. Và khi người kia mắng nhiếc Ngài, Ngài cũng có đủ tình thương để cho anh ta chọn lựa. Ngài đang làm điều tương tự như vậy cho bạn.
Khi vào mùa đông lá bắt đầu rụng và không khí bắt đầu lạnh. Những lá thư đến và người cậu than phiền về đống thư ngày càng nhiều. Cô vẫn từ chối không gởi cho cha địa chỉ của mình. Và cô cũng không đọc những lá thư. Sau đó một vài ngày trước lễ Giáng sinh, một lá thư khác đến. Cùng hình dạng, cùng màu nhưng lá thư này không có dấu bưu điện. Và nó không phải được người cậu mang đến. Nó ở trên bàn trang điểm của Madeline.
Một người bạn vũ nữ giải thích: “Cách đây hai ngày, một người đàn ông to lớn ghé qua đây và nhờ tôi chuyển lá thư này cho bạn. Ông ấy nói rằng bạn sẽ hiểu lời nhắn này” “Ông ấy đã đến đây?” Cô gái kia nhún vai “Cứ cho là như vậy”.
Madeline thấy nghẹn nơi cổ và nhìn lá thư. Cô mở ra, và đọc tấm thiệp “Cha biết con đang ở đâu. Cha biết con đang làm gì. Điều này không làm thay đổi suy nghĩ của cha. Những điều cha đã nói trong mỗi lá thư vẫn luôn là sự thật.” “Nhưng con không biết cha đã viết gì.” Madeline thốt lên. Cô mở lá thư nằm trên cùng của chồng thư và đọc. Lá thứ hai và thứ ba. Tất cả các lá thư đều có cùng nội dung. Mỗi lá thư đều có một câu hỏi giống nhau.
Chỉ trong phút chốc nhữmg lá thư phủ đầy cả sàn nhà và gương mặt Madeline đầy nước mắt. Chỉ một giờ sau cô đã ở trên xe buýt. “Hy vọng là mình về kịp”. Cô có vừa đủ thời gian.
Những người bà con chuẩn bị ra về. Joe đang giúp mẹ trong bếp thì tiếng người em họ gọi giật giữa không gian yên lặng: “Joe, ai đến tìm anh này” Joe bước ra khỏi nhà bếp và khựng lại. Một tay cô gái giữ chiếc ba lô, tay kia cầm tấm thiệp. Ông đọc được câu hỏi trong mắt cô. Cô gái lên tiếng “Nếu lời mời vẫn còn có giá trị, thì câu trả lời là ‘có’.”
Cổ Joe nghẹn lại: “Ôi con của cha, lời mời vẫn còn giá trị.” Và sau đó hai cha con cùng nhảy với nhau trong lễ Giáng sinh. Trên sàn nhà, gần cánh cửa, một lá thư với tên của Madeline và lời mời tha thiết của cha cô. “Con sẽ trở về và nhảy với cha nữa chứ?”
|
(TNPA)
|
|
|
|