Tôi bị mù. Dù điều này xãy ra chỉ trong vòng 6 tuần nhưng đối với tôi dường như đó là hàng thế kỹ. Trong thời gian đó tôi ở bệnh viện Columbus, tôi rất sợ hãi, cô đơn, nhớ nhà, nhớ chồng tôi và 5 đứa con nhỏ. Tôi biết là việc ở trong bóng đêm càng làm những cảm xúc này trở nên nặng nề hơn. Tôi phải trải qua hàng giờ, hàng ngày để lo lắng không biết tôi có thể nhìn thấy được những đứa con của tôi không? Tôi bỏ quá nhiều thì giờ để tự thương xót cho mình, đến độ khi nghe cô y tá bảo với tôi là tôi sẽ có một người bạn nằm chung phòng, tôi không cảm thấy phấn khởi gì cho lắm. Thật mỉa mai là tôi không muốn ai thấy tôi trong tình trạng này. Dù vậy, trong một thời gian ngắn, người bạn cùng phòng của tôi dọn đến nằm ở phía bên kia phòng. Tên cô là Joni.
Mặc dầu tôi muốn sống trong sự tự thương xót, tôi cảm thấy mến Joni ngay từ đầu. Joni luôn có một thái độ tích cực, vui vẻ, và không bao giờ phàn nàn về bệnh hoạn của mình. Joni thường nhận biết nỗi sợ hãi của tôi và thuyết phục tôi rằng tôi thật may mắn là không thể thấy chính mình trong gương trong tình trạng này. Tóc tôi thì rối bời vì nằm trên giường suốt cả tuần và tôi lên cân nhiều vì phải chích nhiều chất cortinon vào trong người. Joni luôn làm cho tôi cười vì những câu chuyện hài hước của cô.
Khi Joe, chồng tôi đến thăm, thỉnh thoảng anh dẫn 5 đứa nhỏ theo. Bạn không thể tưởng tượng làm sao để mặc quần áo cho 5 đứa nhỏ dưới 5 tuổi. Có khi cần cả giờ đồng hồ để tìm giày và vớ cho hợp với nhau. Dạo đó, tôi phải đánh dấu quần áo của mấy đứa nhõ, và bạn chỉ cần tìm một cái áo Pooh Bear và một cái quần Pooh Beer, thế là con của bạn ăn mặc hợp thời trang. Joe thì không biết điều đó cho nên mấy đưá con đến thăm tôi ăn mặc quần áo đủ kiểu.
Sau khi chúng đã về rồi, Joni ngồi cả giờ đồng hồ để tã cho tôi nghe mỗi đưá trẻ mặc quần áo như thế nào.Rồi Joni đọc cho tôi nghe tất cả tấm thiệp mà các con tôi mang đến. Khi bạn bè giử hoa đến cho tôi, Joni tả những bó hoa đó như thế nào cho tôi nghe. Joni đọc thư gửi đến cho tôi và nói là tôi thật là may mắn để có nhiều bạn bè như vậy. Joni còn giúp tôi ăn mỗi bữa. Và rồi Joni lại thuyết phục tôi rằng tôi thật là may mắn là không phải nhìn thấy đồ ăn của nhà thương.
Một buổi tối, Joe đến một mình, Joni chắc cảm thấy là chúng tôi cần ở riêng với nhau, nên cô rất yên lặng đến độ tôi không biết là cô có ở trong phòng không? Trong lần đến thăm Joe và tôi nói đến trường hợp có thể tôi không thể lấy lại được thị giác. Joe bảo đảm với tôi rằng không có điều gì có thể thay đổi tình yêu của anh dành cho tôi, và dù thế nào chăng nữa, chúng tôi vẫn có nhau.
Cả hai chúng tôi sẽ tiếp tục nuôi nấng các con của chúng tôi. Trong cả giờ đồng hồ, Joe ôm tôi từ trong vòng tay anh, để tôi khóc và cố gắng để thế giới tăm tối của tôi được sáng lên một chút.
Sau khi Joe về, tôi nghe Joni cử động trên giường. Khi tôi hỏi Joni còn thức không, cô nói: “chị có biết chị thật là may mắn có bao nhiêu người yêu mến chị không? Chị có một người chồng và những đứa con xinh xắn, chị thật may mắn”.
Đến lúc đó, lần đầu tiên tôi mới nhận ra là suốt trong những tuần mà chúng tôi ở bệnh viện, Joni không có một ông chồng hay một đứa con đến thăm. Mẹ của cô và vị mục sư của cô có đến thăm, nhưng họ chỉ ở lại được trong thời gian ngắn. Tôi đã bị cuốn hút vào sự lo lắng cho chính mình, đến nỗi tôi không cho Joni có cơ hội để tâm sự với tôi. Qua những lần bác sĩ đến thăm Joni, tôi biết là Joni bệnh nặng, nhưng tôi không bìết là bệnh gì. Có một lần tôi nghe vị bác sĩ nói về bệnh của Joni bằng một cái tên La-tin dài dòng, nhưng tôi không bao giờ hỏi điều đó có nghĩa gì,tôi cũng không để thì giờ để tìm hiểu. Tôi nhận ra rằng tôi thật ích kỷ và tôi cảm thấy ghét chính mình về điều đó. Tôi trằn trọc trên giường và bắt đầu khóc, tôi xin Chúa tha thứ cho tôi. Tôi định bụng là sáng mai điều đầu tiên tôi sẽ làm là hỏi thăm Joni về bệnh trạng của cô và tôi sẽ nói với Joni là tôi thật biết ơn cô về tất cả những điều cô đã làm cho tôi. Tôi sẽ nói với cô là tôi rất yêu cô nhưng tôi không có cơ hội để làm điều đó. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tấm màn ngăn hai giường của chúng tôi đã được kéo lại. Tôi có thể nghe được tiếng người nói thì thầm, tôi cố gắng để lắng nghe,rồi tôi nghe vị mục sư nói cầu xin cho linh hồn Joni được yên nghĩ đời đời. Trước khi tôi có thể nói được với Joni là tôi yêu cô, Joni đã qua đời. Sau này tôi được biết Joni đến bệnh viện là vì lý do đó. Khi được nhập viện Joni biết là cô sẽ không bao giờ trở về nhà. Dù vậy cô không bao giờ phàn nàn, và cô đã dành những ngày cuối cùng của cô để đem hy vọng đến cho tôi. Joni chắc đã cảm nhận cô sắp ra đi vào đêm đó khi cô nói với tôi là tôi thật may mắn. Sau khi tôi khóc cho đến nỗi ngũ thiếp đi,Joni đã viết cho tôi một lá thư, người y tá đọc cho tôi bức thư đó vào sáng hôm sau. Và về sau khì tôi có được thị giác trở lại. Tôi đọc lá thư đó đọc đi đợc lại: Bạn thân mến,Cảm ơn bạn đã khiến những ngày cuối cùng của tôi được rất đặc biệt, tôi thật sung sướng vì tình bạn của chúng ta, tôi biết là bạn rất yêu thương tôi, đôi khi để khiến chúng ta có sự chú ý, Chúa phải khiến chúng ta bị ngã qụy hay để chúng ta bị mù loà,với hơi thở cuối cùng của tôi, tôi cầu xin bạn sớm được sáng mắt, nhưng không phải theo như cách mà bạn nghĩ, nếu bạn có thể học để nhìn bằng tấm lòng, lúc đó cuộc đời bạn sẽ trở nên trọn vẹn. Hãy nhớ đến tôi.
Joni.
Joni.
Đêm hôm đó, tôi thức giấc thấy sau một giấc ngũ dài, nằm trên giường tôi nhận ra rằng tôi có thể thấy mờ mờ ánh sáng của ngọn đèn nhỏ ở chân tường. Mắt tôi thấy lại được rồi, chỉ một chút thôi, nhưng tôi có thể thấy được rồi. Điều quan trọng hơn là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, tôi có thể thấy được với trái tim của tôi. Mặc dầu tôi không biết Joni trong như thế nào, tôi biết chắc Joni là một trong những người đẹp nhất thế giới. Từ hồi đó tôi đã mất thị giác nhiều lần, nhưng cám ơn Joni tôi đã không quên những điều quan trọng trong cuộc sống, chẳng hạn như sự vui vẻ ấm áp, tình yêu thương và đôi khi cả sự đau buồn.
Thúy Anh phỏng dịch theo “Look by your heart” trích trong Journal… (TNPA)