Lời Kinh Thánh

Hãy tin Đức Chúa Jesus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Kinh Thánh - Công Vụ Các Sứ đồ 16: 31

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

ÐIỀU PHƯỚC VÔ CÙNG




Bài làm chứng của Bà Nguyễn Thị Ðược)
                Tôi được sanh ra trong một gia đình thờ cúng Ông Bà. Cha mẹ tôi chỉ sanh hai chị em chúng tôi. Sau khi học Trung học, tôi được đi học về hộ sinh trong ngành y tế.

Trong lúc theo học ngành này, tôi có dịp ở gần các Dì Phước, đạo Thiên Chúa. Các Dì Phước rất siêng năng đọc kinh mỗi buổi sáng. Tôi rất khâm phục lòng tôn kính Chúa của họ. Các Dì Phước rất thương mến tôi và thường mời tôi đi Lễ. Tôi đi với các Dì Phước để đọc Kinh. Dần dần tôi thuộc mấy bài Kinh đọc buổi sáng. Dù rất cảm tình với các Dì Phước, nhưng tôi đã phải xa họ khi tôi học xong chương trình huấn luyện hộ sinh.

                Xa các Dì Phước, nhưng tôi vẫn còn thuộc mấy bài Kinh. Lòng tôi luôn luôn suy nghĩ về tôn giáo. Tôi thường thưa chuyện với những người lớn tuổi về tôn giáo, nhất là với những Cô Bác hiền lành đạo đức. Tôi được quý Cô Bác đó dạy rằng Ðạo nào cũng tốt. Các Bác còn nói thêm: “Nhơn hư chớ Ðạo bất hư.” Ý của các Bác nói rằng chỉ có những người theo Ðạo làm chuyện sai quấy, chớ Ðạo không hề dạy họ làm những chuyện sai quấy. Tôi nghĩ các Bác nói có lý.

                Tôi phục vụ trong ngành y tế. Chiến tranh ở Việt nam càng ngày càng dữ dội hơn. Ðồng tiền mất giá. Chồng tôi là một công chức ở tỉnh. Với số tiền lương dù của cả hai vợ chồng, chúng tôi đã phải chật vật vô cùng để nuôi dưỡng mấy đứa con. Do đó, tôi nghỉ ngành hộ sinh và xin môn bài bán nước giải khát. Tôi đặt tên cửa tiệm là “Tân Lợi” ở Sóc Trăng. Nhờ Trời cho, việc mua bán khá, tôi kiếm lời có dư chút đỉnh giúp cho việc chi dụng trong gia đình. Nhờ đó việc nuôi dưỡng các con của chúng tôi có phần dễ dàng hơn trước. Nhưng việc buôn bán quá bận rộn, tôi không có thì giờ để suy nghĩ về tôn giáo nữa. Tôi chỉ thờ cúng Ông Bà và thường khấn vái, xin Ông Bà độ trì cho vợ chồng tôi và các con tôi được mạnh khỏe bình an.

                Biến cố 1975 xảy ra. Vận nước đổi thay. Người dân mỗi người một ngả. Hoàn cảnh khiến xui, tôi định cư ở Úc. Tôi là người Việt Nam, đầu đen da vàng. Nhìn người Úc da trắng mũi cao, tôi không khỏi lo lắng bị kỳ thị vì tôi có nghe như vậy khi còn ở Việt Nam. Nhưng tôi nghĩ: dù sao tôi cũng phải cố gắng học tiếng Anh, để có thể chào hỏi một hai câu bằng Anh ngữ. Nhưng thật là khó, vì tôi không có bằng lái xe và cũng không có tiền mua xe thì làm sao đi học? May quá, khi đang lo như vậy thì có người chị bạn rủ tôi đi học. Chị ấy nói là tại Hội Thánh Tin Lành, Mục sư Thành có mở lớp dạy Anh văn miễn phí và có xe đưa rước tận nhà. Tôi đã ghi tên đi học vào đầu năm 1991.

                Cuối năm 1991, chẳng may tôi bị vấp té, chân không thể bước đi. Tôi đã phải vào nhà thương để được điều trị khoảng 10 ngày. Tại nhà thương, từ Bác sĩ, cô y tá, đến các lao công đều là người Úc. Tôi nghĩ trong lòng: “Có thể mình sẽ bị kỳ thị ở đây.” Nhưng lạ thay, mấy ngày trôi qua, tôi thấy họ không những không kỳ thị tôi mà họ lại thương mến tôi. Họ dạy Anh văn cho tôi và họ cũng dạy tôi hát. Nhờ đó tôi đã thuộc bài: “There is nothing too hard to the Lord.” (Không có gì khó quá đối với Ðức Chúa Trời). Họ nói với tôi rằng họ là người có đạo, họ làm theo lời Chúa Giê-su dạy: “Trên hết là kính Chúa; và kế đến là yêu thương những người chung quanh.”

                Rời nhà thương về nhà, tôi bắt đầu đi học Anh văn trở lại. Mỗi tuần, tại nhà thờ, chỗ tôi học Anh văn, có Lễ Thờ Phượng Chúa mỗi sáng Chúa Nhật. Ông Mục sư mời tôi đi dự Lễ để có dịp tìm hiểu thêm về Ðạo Tin Lành của Chúa Giê-su. Tôi đồng ý. Vì tôi tự nghĩ rằng: “Ðạo nào cũng tốt, đạo Tin Lành chắc là cũng dạy ‘làm lành lánh dữ,’ mình có đến nghe giảng thì cũng tốt mà thôi.” Từ lúc đó Ông Mục sư rước tôi đi nhà thờ mỗi tuần, ít khi tôi vắng mặt. Sau khi đi nhà thờ chừng gần hai năm, suy nghĩ lại những điều đã nghe về Ðạo của Chúa Giê-su, tôi nhận thấy dù tôi có nghe giảng về việc nên “làm lành lánh dữ,” nhưng đó không phải giáo lý chính yếu trong Ðạo của Chúa Giê-su.

                Ðiều chính yếu là Ðức Chúa Giê-su là Ðấng vộ tội đã bằng lòng hy sinh, chịu đóng đinh trên cây thập tự,  huyết của Ngài đã đổ ra cho đến chết để đền tội thay cho tội nhơn. Sau khi thân xác bị chôn ba ngày, Ðức Chúa Giê-su từ cõi chết sống lại. Ðức Chúa Trời là Cha của Ngài bằng lòng ban ân huệ cho những ai nhận tội mình và tin nhận Ngài đã chịu chết trên thập tự giá là chết thay cho chính mình, người đó được Ðức Chúa Trời tha tội và được cứu rỗi. Ðiều nầy thật là mới mẻ đối với tôi. Vì tôi thường nghe tôn giáo dạy làm lành, lánh dữ; chớ tôi chưa hề nghe Vị Giáo chủ nào yêu thương tội nhơn đến nỗi chịu chết thay cho tội nhơn, rồi sống lại để nhờ đó tội nhơn được tha thứ tội lỗi và được bảo đảm sự cứu rỗi.

                Nghĩ lại, tôi nhận thấy rằng tôi là một tội nhơn  trước mặt Ðức Chúa Trời. Vì tự đáy lòng, tôi biết rằng tôi là một con người bất toàn, có nhiều lỗi lầm với Ðức Chúa Trời và với nhiều người chung quanh. Dù có cố gắng “làm lành lánh dữ,” nhưng tôi không biết “làm lành lánh dữ” như vậy có đủ hay không? Thế nào là đủ? Chắc chắn là không đủ! Rồi tôi tự nghĩ: “Không đủ thì hậu quả số phận con người tội lỗi của tôi sẽ ra sao, khi phải ứng hầu trước mặt Ðức Chúa Trời? Ngài là Ðấng Thánh Khiết đâu có nhận người tội lỗi vào ở trong Thiên đàng vinh hiển của Ngài; mà nếu không được ở Thiên Ðàng của Ngài thì tôi sẽ ở đâu?” Nghĩ như vậy tôi thấy lo sợ cho số phận đời sau của mình. Tôi thấy cần phải được Ðức Chúa Trời tha thứ, cho nên tôi quyết định không trông cậy vào sự cố gắng làm lành lánh dữ của tôi  nữa. Bây giờ tôi phải trông cậy vào sự chết thế cho tội nhơn của Chúa Cứu Thế Giê-su. Tôi cầu nguyện với Ðức Chúa Trời xin tin nhận Chúa Giê-su là Ðấng vô tội đã chết thay cho tôi và xin Ðức Chúa Trời tha thứ những lỗi lầm của tôi. Tạ ơn Ðức Chúa Trời, Ngài đã nhậm lời cầu khẩn xin tha thứ của tôi. Vì trong Kinh Thánh, Chúa có hứa với tôi rằng: “Hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban quyền phép trở nên con cái của Ðức Chúa Trời.” (Phúc âm Giăng 1:12), và “huyết của Ðức Chúa Giê-su, Con Ngài, tẩy sạch mọi tội lỗi của chúng ta.” (Kinh thánh I Giăng 1:7b)



                Ðiều tôi khẩn nguyện hôm nay là xin Thánh Linh Ðức Chúa Trời dẫn dắt tôi theo Ngài cho đến hết cuộc đời còn lại của tôi, để sau khi qua đời, tôi khỏi bị hình phạt và được Chúa Cứu Thế Giê-su cứu rỗi, cho tôi được ở cùng Ngài như Ngài đã hứa: “Ta ở đâu thì các con cũng ở đó.” (Phúc âm Giăng 14:3)

                                                                                                                        Bà Nguyễn Thị Ðược




PHÚT SUY TƯ
                “Hãy tin Ðức Chúa Giê-su, thì ngươi và cả nhà ngươi đều sẽ được cứu rỗi.” (Kinh thánh Công vụ 16:31).

                “Kính sợ Chúa Hằng Hữu là khởi điểm khôn ngoan; Hiểu biết Ðấng Thánh, ấy cội nguồn tri thức.” (Kinh thánh Châm ngôn 9:10 BDY).

Kính thưa quý vị,

                Sau khi đọc những bài viết trên, chắc hẳn trong tấm lòng của quý vị cũng đã nhận biết được có một Ðấng Lạ Lùng – đó chính là Chúa Cứu Thế Giê-su – luôn yêu thương quý vị và mong muốn cuộc đời quý vị hưởng được ơn cứu rỗi từ nơi Ngài để có một cuộc sống sung mãn, thỏa lòng và luôn luôn vui vẻ trong Ngài. Vì vậy, giờ này đây chúng tôi kính mời quý vị hãy tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su làm Cứu Chúa của mình. Muốn vậy, xin quý vị chân thành cầu nguyện như sau: “Kính lạy Ðức Chúa Trời, con là người bất toàn, có nhiều tội lỗi với Ngài. Nay con xin ăn năn và tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su là Ðấng Vô tội đã chịu chết trên thập giá vì tội của con. Xin Ðức Chúa Trời tha tội cho con và nhận con làm con của Ngài. Xin Chúa Thánh Linh dẫn con theo Chúa. Con cảm tạ ơn Ngài. Con cầu xin trong Danh Ðức Chúa Giê-su. A-men.”

                Sau đó xin mời quý vị tìm đến một nhà thờ Tin Lành gặp vị Mục sư ở đó để hỏi thêm về ơn cứu rỗi của Chúa Cứu Thế Giê-su.
                Cầu xin Ðức Chúa Trời ban phước cho quý vị được nhiều sức khỏe và bình an luôn.

                                                                                               
Mục sư Trần Hữu Thành