Đêm kia, tôi đã nằm mơ,
Mơ đi cùng Chúa bên bờ đại-dương,
Nền trời đen hiện tỏ tường,
Đời tôi hình-ảnh đoạn trường trải qua.
Mỗi cảnh đời đều hiện ra,
Hai đôi chân lún phù-sa từng hồi.
Đôi chân Chúa, đôi chân tôi,
Thân-thương sánh bước, lời ôi ngọt-ngào.
Đến khi cảnh chót lao-nhao,
Tôi quay nhìn lại: Ôi sao thế này!?
Từng hồi, từng lúc lạ thay ?
Dấu chân chỉ thấy còn hai bên đường.
Ấy lại là lúc tai ương,
Đớn đau, thử-thách, miên trường lo-âu !
Băn khoăn vấn Chúa một câu:
“Thưa Chúa, Ngài hứa trước sau y lời,
Khi con dâng trọn cuộc đời,
Theo Ngài, Ngài chẳng lúc rời xa con?
Sao lúc dạ con héo hon,
Dấu chân trên cát chỉ còn một đôi!?
Lòng con chẳng hiểu Chúa ôi,
Khi con cần Chúa, Chúa rời xa con !?”
“Con yêu, dẫu có mỏi mòn,
Thương con Ta vẫn sắt son một lòng,”
Chưa lìa con, chẳng bỏ con,
Ngày đêm bên cạnh chăm nom đậm tình,
Giữa cơn khổ-nạn điêu-linh,
Bồng con vào chỗ an-bình hoan-ca,
Dấu chân còn đó chân Ta.
Linh-Ân Nguyễn Thiện Nhân
(Chuyển-ngữ)
Footprints In The Sand
(A lost poem returns to bless its writer)
One night I dreamed a dream:
I was walking along the beach with the Lord.
Across the dark sky flashed scenes from my life.
For each scene,
I noticed two sets of footprints in the sand:
one belong to me,
and one to my Lord.
When the last scene of my life shot before me,
I looked back at the footprints in the sand,
There was only one set of footprints.
I realized that this was at the lowest
and saddest time of my life.
This always bothered me
and I questioned the Lord
about my dilemma.
“Lord, you told me when I decided to follow You,
You would walk and talk with me all the way.
But I’m aware that during the most troublesome
times of my life there is only one set of footprints.
I just don’t understand why, when I needed You most,
You leave me?”
He whispered,” My precious child,
I love you and will never leave you,
never, ever, during your trials and testing.
When you saw only one set of footprints,
it was then that I carried you.”